Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 609: Chương 609: Cái sân này có gì đó không ổn




Ánh mắt Lãnh Băng Cơ dừng lại, nhất là nhìn tay nàng ta đang kéo cánh tay của Mộ Dung Phong, thản nhiên mà thân mật như vậy, mà Mộ Dung Phong hoàn toàn không có ý bài xích, trên mặt cũng không có một chút khó chịu.

Trong hai ngày bản thân nàng hôn mê bất tỉnh, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện quái gì thế này?

Lãnh Băng Nguyệt nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nàng, nhếch môi cười đắc thắng: “Tỷ tốt xấu gì hiện tại vẫn đang là Phong Vương Phi, phải biết giữ thể diện cho Vương gia chứ. Tỷ coi tỷ xem, vừa mới cùng Tê Cảnh Vân ở trong sơn trang vài ngày thì cũng không nói gì đi. Vương gia vừa mới phải đem tỷ cứu về đây, tỷ ít nhất cũng phải tuân thủ quy củ mới phải, làm sao mà lại phóng đãng, lăng nhăng không chung thủy như vậy được, mới tỉnh dậy gấp không thể chờ mà đi tìm hắn ta chứ”

Lãnh Băng Cơ mắt điếc tai ngơ trước lời châm chọc của Lãnh Băng Nguyệt, coi như nàng ta đang nói loạn, nhưng vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Phong.

Bởi vì nữ nhân khác đang châm biếm nàng như vậy thế nhưng hắn lại thờ ơ! Ngay cả một chút phản ứng cũng đều không có.

Ngay cả Nhi Nhi đang đứng bên cạnh cũng có một chút nghỉ hoặc.

Lãnh Băng Cơ mở miệng: “Mộ Dung Phong, chàng như vậy là có ý gì?”

Mộ Dung Phong lạnh lùng mà nhìn nàng: “Ngươi dám làm, còn không để cho người khác nói sao?”

Lãnh Băng Cơ chấn động, thật không dám tin những gì mình vừa nghe thấy, chẳng lẽ Tê Cảnh Vân đã nói điều gì đó khiến cho hắn hiểu lầm nàng sao?

“Ta cùng Tê Cảnh Vân thật sự không có gì cả. Mặc dù hắn †a bắt cóc ta, nhưng hắn ta luôn tôn trọng ta và chưa từng một chút bạc đãi ta”

“Đó là điều đương nhiên, mối quan hệ của hai người các tỷ thân thiết như vậy, hắn ta làm sao có thể đối xử tệ với tỷ được? Một tiểu mỹ nhân như tỷ tỷ của ta, nếu ta mà là nam nhân, ta cũng chịu không nổi, sẽ không thể nào mà ngừng yêu thương tỷ”

“Câm miệng!” Lãnh Băng Cơ lạnh lùng quát: “Ta đang nói chuyện với Vương gia, còn không tới lượt ngươi xen vào!”

Lãnh Băng Nguyệt ủy khuất mà ngước nhìn Mộ Dung Phong: “Vương gia, chàng nhìn xem, chàng cứ để yên cho nàng ta dữ dẫn với thiếp vậy sao?”

Mộ Dung Phong khẽ nheo đôi mắt phượng dài và hẹp, từng chữ từng chữ lạnh như băng vắt ra từ kẽ răng, khiến cho.

Lãnh Băng Cơ lập tức như bị tuyết phủ trên người, lạnh thấu xương…

“Lãnh Băng Cơ, ngươi là cái đồ lăng nhăng không chung thủy, thấp hèn trụy lạc, ngươi lấy tư cách gì mà trách mắng Băng Nguyệt?”

Cái quỷ gì vậy, ta lăng nhăng không chung thủy?? Ta đặc biệt còn chưa tính sổ với ngươi vậy mà ngươi còn quay ngược lại cắn ta một ngụm ư?

Lãnh Băng Cơ môi run lên, trong lòng không tin: ương gia, ngay cả chàng cũng tin rằng Băng Cơ là người như vậy?”

“Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu trong lúc đó ngươi và Cừu thiếu chủ trong sạch, hắn ta việc gì mà phải liều mạng để giúp ngươi như thế? Ngươi ngay cả những người như Tê Cảnh Vân còn dám cấu kết, bản vương vừa nghĩ đến điều này đã cảm thấy ghê tởm rồi!”

Những lời này tương tự như Lãnh Băng Nguyệt vừa nói ra, Lãnh Băng Cơ chỉ cười bỏ qua, nhưng những lời này từ miệng của Mộ Dung Phong nói ra giống như một cây đao, hung hăng mà đâm vào trái tim của Lãnh Băng Cơ, trong nháy mắt máu tươi chảy đầm đìa.

Điều giống nhau chính là Lãnh Băng Cơ không chút do dự mà ban cho bọn chúng một bạt tai.

Khi bàn tay đi được nửa chừng, Mộ Dung Phong đã chụp một cái rồi giữ chặt nó, gần như chặt đứt cổ tay mảnh khảnh của Lãnh Băng Cơ.

“Ngươi muốn động thủ với bản vương sao?”

Lãnh Băng Cơ không thể thoát khỏi sức mạnh của hắn, tức giận mà hét lên: “Mộ Dung Phong, mẹ kiếp, ngươi chính là đồ khốn nạn!”

Mộ Dung Phong liền dễ như trở bàn tay mà vung tay của nàng, Lãnh Băng Cơ loạng choạng hai bước, suýt chút nữa ngã xuống đất, Nhi Nhi chặn ngang đỡ lấy nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.