Mộ Dung Phong cười chế nhạo: “Ngươi không phải muốn tìm bổn vương sao?”
“Mộ Dung Phong!” Ba người đồng thời kinh ngạc.
Mộ Dung Phong lạnh lùng liếc nhìn hai người trên mặt đất: “Nói, các ngươi cùng Nhị hoàng thúc có quan hệ như thế nào?”
Người ngồi trên giường lén lút luôn tay xuống dưới eo, bị Mộ Dung Phong không thương tiếc mà chĩa mũi kiếm trực tiếp đâm vào cánh tay hẳn ta: “Ta khuyên ngươi nên thành thật một chút, các ngươi đã bị bao vây cả rồi, hơn nữa dù có mọc cánh cũng khó lòng trốn thoát. Nên biết xưa nay kiếm của bổn vương chưa bao giờ thủ hạ lưu tình”
Lãnh Băng Cơ cũng phá cửa sổ nhảy vào, không chút khách khí mà sờ soạng eo của nam nhân. Quả nhiên là có thu hoạch lớn, thứ được lấy ra là một khẩu súng lục.
Lãnh Băng Cơ thuần thục và nhanh nhẹn “Kịch” một tiếng đã mở ra chốt an toàn, nhắm ngay vào hai người trên mặt đất.
“Trang bị không tồi nha. So với khẩu súng lục của nhị hoàng thúc, rõ ràng cái này được làm tinh xảo và hoàn mỹ hơn nhiều. Hơn xa khẩu súng trong tay Phó nguyên soái, cái thứ như rác rưởi đó mà hắn ta vẫn xem như bảo bối.”
Vẻ mặt của nam nhân đột nhiên biến sắc, so với khi nấy nhìn thấy Mộ Dung Phong còn xấu hơn: “Ngươi chính là Phong Vương phi Lãnh Băng Cơ?”
Lãnh Băng Cơ “ha ha” nở nụ cười: “Không ngờ ba chữ Lãnh Băng Cơ này lại nổi tiếng như vậy. Có phải có người nói với các người rằng sau khi đến Trường An nhất định phải để tâm đề phòng ta không? Tốt nhất là trước mặt ta đừng nên lộ ra khẩu súng lục này?”
“Làm sao ngươi biết?”
Nam nhân kinh ngạc thốt lên nhưng sau đó liền hối hận.
Lãnh Băng Cơ chớp mắt: “Vẫn là Lỗ đại nhân của các ngươi đặc biệt dặn dò phải không?”
Nam nhân liếc nhìn sắc mặt hai người, vuốt cổ nói: “Ta không biết các ngươi đang nói cái gì.”
Quả nhiên, phản ứng của nam nhân đã giúp Băng Cơ xác nhận suy đoán của mình là đúng. Nàng đang nghỉ ngờ Lỗ đại nhân, vậy tại sao Lỗ đại nhân lại không cẩn thận đề phòng nàng chứ?
Vì sao người khác xuyên qua gặp được đồng hương đều là nước mắt lưng tròng nhưng tới lượt mình với Lỗ đại nhân lại như kẻ thù đỏ mắt nhìn nhau?
Ông ta chế tạo ra được súng ống đạn dược vậy thì có khả năng ông ta xuất thân cũng là quân nhân chính quy, vậy hai người họ cũng có liên quan. Tệ nhất thì cả hai có thể cùng thảo luận, bàn bạc xem đối phương tại sao lại bị xuyên đến đây? Có cách nào để quay về không? Nhưng xem ra vị này là muốn có được sức mạnh, lại không muốn một núi lại có hai hổ, khẳng định phải người chết ta sống.
“Cho dù ngươi không nói ra, ta cũng có thể đoán được. Từ lần đầu tiên nhìn thấy nhị hoàng thúc dùng súng lục, ta đã biết người Mạc Bắc các ngươi bắt đầu không an phận. Nếu ta đoán không sai, Chấn Thiên Lôi và súng ống mà nhị hoàng thúc dùng đều là dùng bạc mua ở chỗ Mạc Bắc các ngươi. Hiện tại ông ta cướp số bạc này không phải là chuẩn bị mua một số lượng lớn súng và Chấn Thiên Lôi từ các ngươi sao?”
Hai người ở đối diện nhìn nhau hiển nhiên là rất căng thẳng.
Mộ Dung Phong cũng kinh ngạc không kém, vẻ mặt nhìn Lãnh Băng Cơ mang theo chút kì quái như đang suy tư điều gì.
Nếu những gì Băng Cơ nói là sự thật, cũng không có gì lạ khi Phó nguyên soái lại có thể ngu ngốc mà có ý định điều binh đuổi theo hắn và Băng Cơ để giết người diệt khẩu khi họ đến cứu Cừu thiếu chủ ra.
Thông đồng với Nam Chiếu thì là tội phản quốc, thu mua vũ khí chính là mưu phản. Hắn đã biết từ lâu nhị hoàng thúc là người có dã tâm, không những vậy còn thông đồng với người làm bậy. Cũng như tội mưu phản sẽ làm liên lụy tới người nhà, nhưng nếu cương quyết đập nồi dìm thuyền, giết người diệt khẩu trước sau đó lại nghĩ cách tìm ra một con đường sống.
Còn về phần súng lục và Chấn Thiên Lôi, thì Lãnh Băng Cơ đã kể tỉ mỉ từng chi tiết cho Mộ Dung Phong biết về sức mạnh và uy lực cũng như là tác hại của chúng, cũng vô cùng chắc chắn mà nói cho hắn biết một điều là Lỗ đại nhân của Mạc Bắc là người có bộ não và bản lĩnh đủ để chế tạo hai loại vũ khí này.