Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 967: Chương 967: Chương 1012




Cho dù mấy ngày trước lúc tin đồn đang căng thẳng, binh lính ở xung quanh điều tra bạc trắng và tung tích của nhị hoàng thúc, cũng chỉ đơn giản liếc mắt qua loa rồi rời đi.

Ai cũng không muốn giao tiếp cùng với người chết, sẽ càng không muốn xốc từng cái quan tài lên mà kiểm tra.

Mộ Dung Phong khua tay, đội ky binh dần dần tản ra, đem nghĩa trang bao vây.

Một tên ky binh đi đến gõ cửa, sau một lúc lâu mới có một tiếng “két”, cửa từ từ mở ra. Tiếng động đó thật thăng trầm, nặng nề, giống như là tiếng của một con trâu đang mang vác nặng nề.

Một lão đầu mắt mờ ló đầu ra để thăm dò, nhìn thấy Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ ở phía sau, lộ ra vẻ mặt rất ngạc nhiên.

Lãnh Băng Cơ xoay mặt, xem xét hoàn cảnh bốn phía cùng với chỗ tuyết tan rã. Ở cửa còn có dấu vết của bánh xe và vô số dấu chân lộn xộn.

“Phong Vương gia và Phong Vương phi giá lâm, muốn kiểm tra hai khối thi thể được đưa tới ba ngày trước, xin mời đi theo chúng ta đến để chỉ và xác nhận mộ đi Lão đầu có chút hoảng sợ: “Có phải là muốn đào mộ thêm một lần nữa hay không? Xin chờ một chút, để cho ta quay lại lấy giấy tiền vàng bạc”

“Không cần phiền phức như vậy” Mộ Dung Phong thấp giọng phân phó: “Bây giờ đi ngay lập tức.”

“Vâng!” lão đầu gật đầu xoay người: “Ta đi lấy xẻng”“

Mộ Dung Phong đưa mắt ra hiệu một cái, ky binh đi tới, ngay lập tức giữ chặt bả vai của lão đầu: “Lão già, ngươi vội vội vàng vàng trở về để làm cái gì? Báo tin hay sao?”

Lão nhân xoay mặt qua, ho khan liên tiếp vài tiếng mà nói: “Lão đầu không biết lời nói ấy của đại nhân có ý gì?”

Mộ Dung Phong lạnh lùng mà nhìn ông ta một cái, cũng không có nói gì, trực tiếp lướt qua ông ta, đi về hướng bên trong của nghĩa trang.

Lão đầu bị ky binh kiềm chế, không thể động đậy, giương mắt mà nhìn theo hắn, trên mặt có vẻ hoảng loạn.

Trong nghĩa trang là một mảnh yên tĩnh, không có một chút động tĩnh.

Hai tên ky binh có nhãn lực bước lên phía trước hai bước, đẩy ra cánh cửa của phòng để xác trong nghĩa trang trước Mộ Dung Phong một bước.

Một luồng không khí âm u trộn lẫn với mùi thối rữa của phân tro từ phía trước cửa truyền tới. Đội ky binh đi vào.

Phòng để xác chia thành hai nơi, một nơi là chỗ để xác của những thi thể vô chủ, bây giờ ở trên ván cửa đã trống trơn, đúng là tất cả đều đã được chôn cất, nhưng mà vừa lướt qua đã thấy không có chỗ nào có thể ẩn náu.

Một nơi khác, thì đáng chú ý hơn một chút, phần lớn là do rất nhiều tình huống đặc biệt, không thể chôn cất an táng ngay, sau khi khâm liệm thì gửi lại tạm thời ở nghĩa trang.

Ở đây đặt mười cái quan tài có mới có củ.

Mộ Dung Phong bước từng bước đi tới, Lãnh Băng Cơ cầm lấy tay hắn: “Cẩn thận, trong tay đối phương có thể có súng, không thể liều lĩnh tới gần”

Nếu như quan tài này thật sự là chỗ mà đối phương ẩn thân, liều lĩnh mà mở quan tài, sẽ làm cho đối phương có cơ hội công kích mình bất ngờ, rất nguy hiểm.

Đội ky binh cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Mộ Dung Cơ xảo quyệt cười, từ trong tay áo lấy ra thứ gì đó, Mộ Dung Phong xoay mặt lại nhìn bỗng nhiên cười tủm tỉm.

Đó là một cái bom khói, phòng trước để tránh tai họa. Chỉ có qua đầu của nàng, mới có thể nghĩ ra biện pháp như vậy.

Mộ Dung Phong triệu tập lại đội ky binh, nhỏ giọng phân phó xuống phía dưới. Ky binh hiểu ý ngay, dựa vào sự che chắn của quan tài, nhìn động tác ra hiệu của Mộ Dung Phong, cùng lúc nhanh chóng mà đem cái nắp quan tài mở ra một khe hở, châm bom khói ném vào bên trong, sau đó nhanh chóng đem cái nắp đóng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.