Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 962: Chương 962: Chương 1017




Người đó bị trúng đạn, ngay lập tức gục trên mặt đất.

Chấn thiên lôi ở gần chỗ của nhị hoàng thúc nổ tung, nhị hoàng thúc cũng không né không tránh, một trận nổ mạnh sau đó làn khói tản ra, thân mình của hắn nghiêng ngả, từ từ ngã xuống, súng trong tay cũng bị rơi trên mặt đất.

“Nhị hoàng thúc!”

Mộ Dung Phong hoảng sợ, bước dài đi tới, xem xét thương thế của nhị hoàng thúc.

Mộ Dung Phong nhìn Lãnh Băng Cơ, Lãnh Băng Cơ hiểu được ý của hắn, lập tức khom người xem xét, vết thương quá nặng, đã tổn thương đến lục phủ ngũ tạng, bản thân mình cũng không còn cách nào. Vì vậy hướng về phía Mộ Dung Phong lắc đầu.

Nhị hoàng thúc cười càng thêm càn rỡ, đồng thời một ngụm máu tươi từ trong miệng hắn tràn ra, hơi thở mong manh: “Mộ Dung Kỳ, ngươi xong rồi. Ha hai”

“Ngươi cần gì phải tự làm khổ mình như vậy chứ?” Mộ Dung Phong nắm chặt nắm tay: “Có lẽ Phụ hoàng còn có thể thả cho ngươi một con đường sống thì sao?”

Nhị hoàng thúc đã nói không ra hơi, trừng mắt mà nhìn hắn, trên môi còn lộ ra một vệt ý cười âm hiểm đã thực hiện được âm mưu.

Mộ Dung Phong lấy tay kiểm tra hơi thở, đã không còn hơi thở.

Lãnh Băng Cơ lặng lẽ: “Ta cho rằng hắn đã kích kíp nổ của chấn thiên lôi: “Là do hẳn cố ý dụ dỗ ngươi nổ súng”

“Tại vì sao?” Lãnh Băng Cơ có phần nghỉ ngờ khó hiểu: “Nếu như nói, sự tình của hắn bị bại lộ, một lòng muốn chết, có thể giải thích được. Nhưng mà trong tay hẳn còn có súng, cần gì phải làm cho ta tự tay giết chết hắn chứ?”

“Có thể là hắn đang oán hận chúng ta phá hủy kế hoạch của hắn” Mộ Dung Phong thấp giọng nói.

Lãnh Băng Cơ cũng im lặng.

Cảnh tượng vừa rồi rất dễ dàng làm người khác hiểu lầm.

Bởi vì những người khác không hiểu, súng lục kích nổ chấn thiên lôi, sẽ có bao nhiêu lực sát thương, đây là kỹ xảo mà bọn họ quen dùng.

Ở người khác nhìn qua, thì là do người hầu bên cạnh nhị hoàng thúc muốn ra tay tổn thương Mộ Dung Phong, sau đó nhị hoàng thúc nâng súng bắn chết hắn để ngăn cản, mà chính mình, không biết phân biệt tốt xấu lại nổ súng bắn chết hắn.

Thái hậu vẫn luôn nhớ thương đến nhị hoàng thúc. Cho dù hắn có làm sai việc gì thì làm mẫu thân cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ trách tội hắn.

Không thể nghi ngờ chính mình hiện giờ đúng là hung thủ giết hại nhị hoàng thúc, trong lòng thái hậu sao có thể không oán trách chính mình chứ?

Chỗ Hoàng đế cũng giống vậy, thúc thúc ruột thịt nói giết liền giết, mắt cũng không nháy, có thể thấy rõ lòng dạ của chính mình có bao nhiêu độc ác. Địa vị của Mộ Dung Phong trong lòng lão gia tử cũng sẽ xuống dốc không phanh, mất quá nhiều!

Nhị hoàng thúc cho dù liều chết cũng muốn kéo mình cùng nhau, đó là hận mình và Mộ Dung Phong cỡ nào chứ?

Đến nỗi phải như vậy sao? Âm mưu cái gì vậy?

Hiển nhiên chỉ là phòng vệ chính đáng… Thật quá oan uổng!

Vốn dĩ vụ án này cuối cùng cũng đã kết thúc, thu hồi lại tất cả ngân lượng đã bị đánh cấp, đưa tất cả những kẻ xấu ra trước pháp luật, đây là chuyện làm cho mọi người kích động và hưng phấn. Nhưng ai mà biết được, kết cục lại là như vậy.

Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ hai người liếc mắt nhìn nhau, vừa đau khổ vừa bất đắc dĩ mà cười, phút chốc trong lòng cảm thấy nặng nề.

Chuyện đã xảy ra cũng không có cách nào xoay chuyển, chỉ có thể chờ đợi Hoàng Thượng xử lý.

Sai người đem thi thể của nhị hoàng thúc xử lý cho tốt, có sẵn quan tài kéo trở về thành để thu xếp tạm thời.

Sau đó sai người đem toàn bộ vàng bạc châu báu chôn ở bãi tha ma của nghĩa trang đào ra, trả về chỗ cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.