Cừu thiếu chủ không thể ở lại lâu, ngay lập tức cùng hai người nói lời tạm biệt, mang theo một đám ky binh, áp tải bạc trắng trở về Giang Nam, làm chủ tình hình chung.
Mộ Dung Phong đem tất cả chân tướng của vụ án và tin tức bỏ mình của nhị hoàng thúc viết thành tấu chương, sai người ngay trong đêm đem tin tức đưa đến kinh thành.
Tạm thời hắn không thể trở lại kinh thành, hắn còn cần thẩm vấn đám người mặt thẹo, truy xét nơi mà nhị hoàng thúc tự mình nuôi binh lính riêng để triệt tiêu những tai họa sau này.
Còn có lượng vũ khí mà người Mạc Bắc giấu ở Trường An, nhất định phải tìm cho được.
Mặt thẹo không chịu được tra tấn, ngày hôm sau đã nhận tội khai ra tất cả đầu đuôi ngọn nguồn. Nhưng mà cũng không có nhiều manh mối có giá trị.
Về toàn bộ vụ án Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ đại khái cũng đã đoán được, đồng thời ở chỗ nhị hoàng thúc cũng đã đạt được chứng thực, nhiều nhất cũng chỉ là bổ sung thêm một ít chỉ tiết.
Về phần liên lạc với người Mạc Bắc cũng như việc chỉ huy điều hành tư binh, nhị hoàng thúc đều là giao cho tùy tùng bên người là Thường Tùy làm, cũng chính là người bị nhị hoàng thúc một súng bản chết kia.
Hiển nhiên, nhị hoàng thúc là sợ hãi Thường Tùy rơi vào trong tay của Mộ Dung Phong, sau đó sẽ đem tất cả chuyện của mình nói ra, vì vậy trước khi chết đã giết người bịt miệng.
Mà mặt thẹo thì hoàn toàn không biết gì cả, nếu không thì cũng sẽ không bị phái ở lại để trông coi vàng bạc giấu ở trong nghĩa trang.
Tất cả mọi thứ lại rơi vào tình huống bế tắc, không tìm ra manh mối, cần phải một lần nữa điều tra lại từ đầu. Với lại, địa điểm phải điều tra là ở Hà Tây.
Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ còn chưa xử lý xong việc ở Tấn Châu, dự định trước tiên lên đường đi Hà Tây thì thánh chỉ trong cung đã được thúc ngựa nhanh chóng đưa tới, hơn nữa còn vô cùng khẩn cấp.
Ngay cả thái giám đưa tin trong thời tiết lạnh giá này cũng đã toát ra một thân mồ hôi hột, vừa nhìn thấy hai người, cũng chưa kịp thở gấp đã nhanh chóng gào to tuyên chỉ: “Phong Vương gia, Vương phi nương nương, phượng thể của thái hậu nương nương không được khỏe, Hoàng Thượng truyền chỉ để hai người các ngài vào kinh thành.”
Hai người Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ không hẹn mà cùng chấn động: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Lúc này thái giám truyền chỉ mới nâng tay lau một phen mồ hôi: “Thái hậu nương nương đã biết tin tức Nhị vương gia chết, đã ngay tại chỗ nôn ra một ngụm máu. Sau đó cũng không ăn không uống, ai khuyên cũng không nghe, tất cả các thái y trong cung đều đã bó tay không còn biện pháp nào.
Thượng thể của lão nhân gia cũng ngày càng không khỏe.”
Lời này đã nói rất là uyển chuyển, nếu không phải là thái hậu nương nương thì lão nhân gia nhà nàng thật sự đã chịu không được, nhưng mà chỉ là rối loạn tâm tình một chút thì Hoàng Thượng cũng sẽ không phái người truyền chỉ để cho mình và Mộ Dung Phong vào cung.
Thân thể này của Thái hậu, chẳng phải hai năm này đều rất tốt hay sao, dù sao tuổi cũng đã lớn, các bộ phận cũng đã suy yếu.
Mà nhị hoàng thúc chết, chắc chắn đã tạo thành một đã kích rất lớn đối với thái hậu. Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, lão nhân gia nàng đột nhiên gặp phải đã kích, đau lòng quá mức, trong phút chốc không thể chịu nổi, có thể là không bước qua nổi được thời điểm quan trọng này.
Cứu người như cứu hoả, tuy răng Lãnh Băng Cơ biết rõ, tự mình vào kinh thành, có thể cũng không thay đổi được cái gì, chính mình không phải là thần tiên có thể làm cho người chết đi sống lại, nhưng mà chỉ cần còn có một tia hy vọng, chính mình nhất định sẽ cố gắng hết sức.
Hai người lập tức đánh ngựa, bay nhanh quay trở về kinh thành, giao tất cả công tác khắc phục hậu quả cho Địa Lợi và Vu phó tướng, áp giải đám người Phó nguyên soái và linh cữu của nhị hoàng thúc vào kinh. Truyện Truyện Teen
Chạy ngày chạy đêm chạy gấp rút để lên đường, dọc đường đi vất vả, đi tới hoàng cung, đi thẳng đến Từ An cung, bên trong đã là một mảnh bi thương.
Hoàng đế, vài vị phi tử, còn có đám người Hiên vương và Hạo vương tất cả đều đã ở đây, đến ngay cả trưởng công chúa và tất cả các công chúa khác cũng đã đều tiến cung. Vẽ mặt của mọi người đều đau khổ, cung kính, cách ăn mặc cũng vô cùng trăng trong thuần khiết, không chút phấn son, nhìn thấy nàng trở về, vẻ mặt thoáng mang theo một chút phức tạp.