Hoàng đế lão gia tử hít sâu một hơi, ngửa mặt nhìn trời, thấp giọng nói: “Ý chỉ của Thái hậu, ai dám không tuân theo?
Sau này nếu ai dám vì việc này mà thảo luận Băng Cơ một chữ, trãm tuyệt đối sẽ không tha”
Như Ý liền á khẩu không trả lời được, quay người lại quỳ rạp xuống đất đau lòng mà khóc rống.
Lãnh Băng Cơ thật vất vả mới ngừng nước mắt, tức khắc nước mắt lại rơi cuộn trào mãnh liệt, khóc không thành tiếng.
Thái hậu vậy mà lại đem sự nhạy cảm và khó chịu của mình để trong mắt, còn đặt biệt dặn dò Hỉ công công đến an ủi chính mình, thay mình bào chữa.
Thật là một lão nhân vừa lương thiện lại vừa rộng lượng.
Nàng vì sao lại không để cho mình khám chữa bệnh chứ?
Hỉ công công loạng choạng mà đi đến trước mặt của nàng, thở dài: “Vương phi nương nương kìm nén đau thương, thái hậu lão nhân gia nàng ra đi rất thanh thản, tất cả nguyện vọng đều đã hoàn thành. Nàng để cho lão nô dặn dò ngài, trông mong con cái trở thành người tài giỏi là cũng tốt, nhưng mà đối với Vân Triệt thế tử đừng có nghiêm khắc quá. Đứa bé còn nhỏ, phạm sai lầm thì trách móc một chút là được rồi.”
Thế nhưng nàng còn không bỏ xuống Vân Triệt được.
Lãnh Băng Cơ cố nén chua sót, gật đầu.
“Ngài cũng không cần quá đau lòng, thái hậu lão nhân gia nàng là không vượt qua được điểm mấu chốt trong lòng mình, hổ thẹn năm đó chính mình đã làm ra chuyện sai lầm dẫn tới cảnh ngộ bất hạnh như hôm nay, vốn dĩ là không có ý muốn trách tội ngài.”
Băng Cơ không biết Hỉ công công đang nói có ý gì, chẳng qua trong lòng tràn đầy đau buồn, tự mình không thể kiểm soát được.
Hỉ công công từ từ xoay người, đi đến cửa tẩm điện, đỡ khung cửa, từ từ quỳ xuống. Động tác rất chậm chạp, có phần đờ đẫn, sau đó nằm sấp trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.
Lãnh Băng Cơ che miệng thật chặt, nước mắt tùy ý rơi lại không để cho chính mình khóc thét lên.
Nàng biết rằng, Hỉ công công cũng đã đi rồi, đi theo hoàng thái hậu.
Một đời chủ tớ. Hắn lo lắng, một mình hoàng thái hậu ở bên kia không có người hầu hạ, vì vậy đã đi theo.
Tổ chức quốc tang Khâm Thiên Giám, Bộ lễ và Bộ nội vụ được lệnh cùng phối hợp cùng xử lý tang lễ thái hậu. Phu khiêng quan tài đã bắt đầu nâng cây gậy gõ hình rồng để làm quan tài, quan phủ cũng đã sai người đi đến hoàng lăng để sửa chữa gấp.
Tất cả hoàng cung đều bận rộn.
Vốn dĩ dựa theo quy định thì việc chôn cất thái hậu cần phải đặt linh cữu ít nhất nửa tháng, do Khâm Thiên Giám chọn ngày lành tháng tốt rồi an táng.
Nhưng mà bây giờ lại đúng lúc gần tới cuối năm, linh cữu của thái hậu cũng không thể đặt ở trong cung để ăn mừng năm mới được, chỉ có thể đơn giản hết tất cả mọi thứ, vội vàng hạ chiếu, tụng kinh, nhang khói để chịu tang bảy ngày sau đó chôn cất linh cữu.
Các Công chúa và Vương phi đều sống trong an nhàn sung sướng, không cần động tay chân, liên tục mấy ngày giày vò qua lại, đều đã bị kiệt sức, cuối cùng thể xác và linh hồn đều mệt mỏi.
Hoàng thất và quan phủ gần như là huy động toàn bộ lực lượng tham gia, mọi người một thân vải trắng, trùng trùng điệp điệp xe ngựa nối tiếp không ngớt.
Từ kinh thành đi đến hoàng lăng, đoạn đường khoảng gần trăm dặm, nữ quyến và các quan lại mặc dù có xe ngựa để cưỡi, nhưng mà sau khi vào núi, cũng sẽ phải đi bộ, đúng là một chuyện cực khổ.
Tiểu Vân Triệt đi cùng với Mộ Dung Phong, Lãnh Băng Cơ và đám người Duệ Vương phi cùng ngồi chung một xe.
Duệ Vương phi trên mặt có chút kỳ lạ, kéo tay áo của Lãnh Băng Cơ chỉ về phía sau.
“Tam muội của ngươi tại sao không đi theo?”
Lãnh Băng Cơ theo hướng ngón tay nàng chỉ liếc nhìn một cái, thấy Lãnh Băng Nguyệt từ trên xe ngựa được người khác nâng xuống, tay vỗ vỗ ngực, nhìn sắc mặt không được tốt lắm.