Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 985: Chương 985: Chương 1030




Sở Nhược Hề thì khác, lần này Thanh Kiêu có phần quá đáng, lại còn nhắm vào đứa trẻ trong bụng Sở Nhược Hề. Bản thân Băng Cơ có thể tha thứ cho Lãnh Thanh Kiêu, nhưng nàng sẽ không dễ dàng tha thứ như vậy, vì nếu làm thế sẽ không công bằng đối với cả nhà Sở Nhược Hề.

Cho nên, đối với chuyện lần này của Thanh Kiêu, Băng Cơ cố ý nói qua cho Lãnh Thanh Hạc biết. Lãnh Thanh Hạc rất tức giận, nhưng Sở Nhược Hề lại vô cùng rộng lượng, thấy Thanh Kiêu thật sự đã cắt đứt quan hệ với Kim phủ thì khuyên hắn ta cho Thanh Kiêu thêm một cơ hội, chuyện này dù sao cũng không nên vạch trần. Chưa nói việc vừa bị thương vừa tức giận, sau này có khi lại làm cho đứa trẻ tủi thân về việc này.

Vị tẩu tẩu này thật sự là một người rất tốt. Có lẽ đã thấy được ca ca đã rất khổ cực nên ông trời chiếu cố hắn ta, cho hắn ta một vị thê tử không những thấu hiểu lòng người lại còn khoan dung độ lượng đến vậy.

Trở lại Vương phủ, sáng sớm Mộ Dung Phong đã đưa Vân Triệt ra ngoài chơi, giờ này còn chưa trở về, phỏng chừng là chơi vô cùng thỏa thích.

Cuối năm, thực ra trong quân doanh của Mộ Dung Phong cũng có không ít chuyện phải bận rộn, nhưng chỉ cần có thời gian rảnh rỗi hắn sẽ làm bạn với tiểu Vân Triệt, tìm mọi cách để lấy lòng và tăng cường tình cảm giữa cha và con.

So sánh với đám gà bay chó sủa lộn xộn ồn ào ở các Vương phủ khác, sự tận tâm làm bạn cùng với tiểu Vân Triệt của Mộ Dung Phong đã khiến cho toàn bộ nữ nhân thành Thượng kinh đều phải đố kị đến điên lên với Lãnh Băng Cơ.

Mãi cho đến khi qua giờ cơm trưa, Băng Cơ đi ra ngoài tiền viện xem xét hai lần mới thấy hai cha con lén lút lẻn vào hậu viện, bám sát chân tường, giống như hai con chuột trộm lẻn vào bên trong.

Lãnh Băng Cơ nhìn một cái, giỏi thật, cha con hai người này đi chơi về bộ dáng giống nhau như đúc, cả hai đều như lăn cả người vào bùn rồi mới trở về, nhất là tiểu Vân Triệt tròn tròn mập mập thì đã thành cục bùn rồi.

“Phụ thân, con không thích đi tắm”

“Tắm rửa hoặc bị mẫu thân con xách tai đánh mông, tự mình chọn một cái đi?”

“Cha không thể quản lý vợ mình một chút sao? Chỉ biết quản mỗi con thôi, đúng là mềm nắn rắn buông mài!”

Mộ Dung Phong xoa xoa mũi: “Mau chọn đi, nếu không coi chừng bị mẫu thân con bắt được đấy. Con còn có thánh chỉ miễn đánh của hoàng gia gia, ta làm gì có đâu”

Hạ nhân trong phủ đứng phía xa xa che miệng cười.

Lãnh Băng Cơ đi theo phía sau hai người thình lình cất giọng: “Dừng lại!”

Hai cha con lập tức đứng thẳng người, sau đó nhất trí đồng loạt xoay người lại.

Trên khuôn mặt tràn đầy nét cười.

“Biết là phụ thân mang con trẻ đi ra ngoài trải nghiệm cuộc sống là việc tốt, nhưng chàng đường đường cũng là một Vương gia, nhìn bộ dạng này không phải là vừa mới bị người ta kéo ra từ trong đống đất đấy chứ?”

Thật ra Lãnh Băng Cơ muốn nói, không phải bị người ta đào mộ đó chứ? Nhưng năm mới mà nói thế lại không may mắn nên vẫn là không nói ra miệng.

Hai cha con cứ con nhìn cha, cha nhìn con, tên lười biếng lớn xúi giục tên lười biếng nhỏ, tên lười biếng nhỏ không chịu nhúc nhích, người làm cha phải trợn tròn mắt. Cuối cùng Mộ Dung Phong phải túm lấy cổ áo của Vân Triệt.

Đừng trách người làm cha này sao lại vô sỉ, ai bảo con lớn lên lại đẹp trai như thế, so với cha còn làm cho người khác yêu thích hơn, còn có thể dỗ dành mẹ con vui vẻ nữa.

Tiểu Vân Triệt nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, mặt mũi lấm lem bùn đất, nhưng đôi mắt lại sáng ngời, thấy được là đang vô cùng hưng phấn.

Đứa nhỏ vừa nói vừa khua tay múa chân, cử chỉ tựa như một chú chim sẻ nhỏ: “Mẫu thân, người không biết đâu, hôm nay cha oai phong lắm đấy. Cha cưỡi ngựa này, có rất nhiều rất nhiều thúc thúc đều đánh không lại được cha. Sau này con cũng phải khắc khổ học võ công, học bắn tên, con muốn giống như cha, chỉ huy tam quân, đánh bại kẻ xấu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.