Lãnh Băng Cơ dùng đũa gõ nhẹ vào cằm, ánh mắt chợt lóe, tự lẩm bẩm một mình: “Vậy thì có thể là ai đây? Phong Vân? Chắc chắn cũng không phải. Tội gì phải lén lén lút lút, hơn nữa một lần ra tay lại còn hào phóng như vậy?”
“Bà ấy có nói gì khác không?”
Lãnh Băng Cơ lắc đầu.
“Biết đâu chỉ là một người bạn cùng làm ăn trước kia của Cảnh Vân. Người đó nợ hắn một khoản, cuối cùng bỗng nhiên lương tâm thấy áy náy nên đã quay lại trả nợ”
Lãnh Băng Cơ “Ồ” một tiếng, lại lẩm bẩm một câu: “Ta vẫn cảm thấy có chút kỳ quái”
Một lúc lâu Mộ Dung Phong cũng không nói gì, lặng lẽ ăn cơm, lúc này mới đặt đũa sang một bên, thình lình hỏi một câu: “Trong tư liệu Phi Ưng Vệ nắm giữ có thông tin gì liên quan đến quan viên Hình bộ không? “
Lãnh Băng Cơ lắc đầu: “Hình như là thật sự rất ít… Không đúng, thật là kỳ quái, những thông tin liên quan đến điểm sơ hở của quan viên Lục bộ đều có rất nhiều ghi chép, sao bây giờ lại không có của Hình bộ chứ? Hình bộ chính là nơi đen tối nhất cũng là nơi tham lam nhất trong Lục bộ, như vậy hẳn là phải nắm giữ được nhiều điểm sơ hở mới đúng?”
Mộ Dung Phong khế mỉm cười, có chút ý tứ sâu xa: “Vậy nàng cần phải tự mình đi hỏi Phi Ưng Vệ rồi”
Tên này rõ ràng biết cái gì đó!
“Sao đột nhiên chàng lại nhớ tới việc hỏi chuyện này?”
Lãnh Băng Cơ khó hiểu hỏi hắn.
Mộ Dung Phong tâm tình xem ra có vẻ không tệ, đắc ý cười với nàng một cái: “Nàng đoán xem?”
Sau đó hắn đứng dậy rời đi, cả người thần thanh khí sảng, cử chỉ nhanh nhẹn linh hoạt.
Còn cố làm ra vẻ thần bí, tên quỷ keo kiệt này, tự mình hỏi thì tự mình hỏi! Hơn nữa, liên quan đến ta cái rắm ấy!
Cứ mải bận rộn như thế, rất nhanh là đến trừ tịch, hoàng đế đã niêm phong bút từ sớm.
Bữa tiệc đêm trừ tịch trong cung bắt đầu tương đối sớm, bởi vì đang trong thời kỳ quốc tang nên có rất nhiều điều cấm ky: không yến tiệc, không uống rượu, không vui chơi, không cưới xin. Vì vậy bữa tiệc trừ tịch năm nay cũng chỉ là một bữa cơm đoàn tụ của hoàng gia, mọi thứ được giữ ở mức đơn giản nhất.
Sau bữa trưa, các quý phủ liền lục tục mang theo gia quyến tiến cung, ước chừng khoảng giờ Thân thì cung yến chính thức bắt đầu.
Sau khi tiến cung Lãnh Băng Cơ đã tách ra khỏi Mộ Dung Phong và Vân Triệt, nàng muốn đi thỉnh an Huệ phi trước. Lần trước Mộ Dung Phong từ trong cung trở về đã nói rằng Huệ phi rất nhớ nàng.
Điều đó thật kỳ lạ.
Chính mình từ trước tới nay chưa từng cho bà mẹ chồng này lời khuyên hữu ích gì, bà ta lẽ ra phải trách mình mới đúng.
Trước lối vào của Kiêm Gia điện, có hai tiểu thái giám đang gác cửa, khi nhìn thấy nàng liền muốn xoay người vào trong bẩm báo, nhưng lại bị nàng ngăn cản.
Nàng vén rèm bước một chân vào ngưỡng cửa, bên trong tiếng người huyên náo, những nữ nhân có phẩm cách tốt vậy mà ồn ào giống như ở chợ rau, đúng là có thể so với một khung cảnh chướng khí mù mịt, tối tăm rối loạn.
Một đám phi tần lúc này không lo ăn bận xinh đẹp, tô son trát phấn, mà lại tụ tập trong Kiêm Gia điện… Chơi mạt chược?
Ai nấy đều đang nghển cao cổ nhìn chằm chäm vào đống bài mạt chược trong tay, vẻ mặt căng thẳng.
Không đúng, ngoại trừ căng thẳng, trên mặt bọn họ còn có hoa và vẽ đầy nòng nọc nhỏ. Từng vết từng vết giống như là những vết rõ tràn đầy trên mặt, nhìn vô cùng buồn cười.
Nhóm người hầu thân cận thì đứng ở phía sau, bận rộn giúp bày mưu tính kế. Bọn họ xắn cả tay áo lên, líu ríu ồn ào mãi không ngừng.
Trước đây Lãnh Băng Cơ thường xuyên đến thăm hỏi trong cung, đã thế nàng từng ở lại đây một thời gian, cũng đã thấy được hoàng hậu lúc trước quản lý nơi này ngay ngắn rõ ràng thế nào. Khi các phi tần gặp mặt, tuy khách khí nhưng không mất lễ phép, thân thiết nhưng không thân mật, cười không lộ răng, có bài bản có chừng mực, mọi việc đều nghiêm ngặt và khắt khe. Mọi hành động đều cho thấy họ là khuê tú của các gia đình quyền quý.