Mộ Dung Phong nghĩ ngợi một lúc, vì hiện tại hắn không hề biết manh mối gì về tên thái tử Nam Chiếu đó, đồng thời không biết con đường trốn thoát của hắn ta. Hắn ta đi theo đường thủy ngoằn ngoèo chuyển động liên tục, đúng là còn chẳng bằng để hắn đi thẳng tới Nam Chiếu trên đường dành cho quan lại. Nếu như có thể ngăn cản đối phương lại trước khi ra khỏi Thủy Vân. Quan là tốt nhất.
Tất nhiên, hắn hy vọng cừu thiếu chủ và Thẩm Phong Vân có thể giải cứu Bằng Cơ sớm hơn thế.
Mộ Dung Phong lập tức hạ lệnh, đại quân tiếp tục đi theo hướng nam tiến thẳng về Nam Chiếu.
Trong suốt hành trình, Vụ phó tướng đi theo sau hắn bất kể ngày đêm nên đã mệt mỏi tới nỗi trợn tròn mắt.
Cũng đã biết rõ rằng làm thuộc hạ của Phong vương gia không dễ, chẳng phải vì công chuyện khó xử lý mà là bởi động một tí là như cổng thành bốc cháy, làm hại tới cả cá dưới ao.
Trước đây hai người cãi nhau, bản thân giúp đỡ đứng giữa phải chịu bực tức từ cả hai thì cũng thôi đi. Lần này hắn đuổi theo thể tử, rầm rộ, làm ầm ĩ tới mức toàn bộ người dân trong Trường An đều biết.
Thử nghĩ xem, hơn một trăm nghìn quân binh trực tiếp xuất phát, hành quân từ bắc đến nam suốt ngày đêm, người dân vừa trông thấy như sắp có chiến tranh, sao có thể không hoảng sợ cho được? Truy hỏi đến cùng, rốt cuộc tại sao họ lại đánh trận thì các binh sĩ thật lòng cho biết rằng họ đang giúp đỡ Phong vương gia đi giành lại người thân của hắn, cục diện thế này sao có thể không làm lòng người kinh ngạc?
Lần này Phong vương gia mất mặt, trái lại thực sự mất đến tận nhà ngoại tổ mẫu rồi.
Hi vọng rằng Phong vương phi nhất định phải kháng cự, chứ đừng vừa ý tiểu bạch kiểm bên Nam Chiếu kia rồi thật sự bỏ rơi phu quân và nhi tử để đi tái giá.
Đến lúc đó, há chẳng phải vương gia sẽ nôn ra máu ba lần sao?
Lão Vu mỉa mai thì mỉa mai nhưng trong lòng thật sự vô cùng vui mừng, thậm chí phấn khởi hơn cả khi bản thân lấy lão bà. Cho dù là mệt mỏi đến trợn mắt cũng đáng giá, thúc giục tới nỗi còn nôn nóng hơn Mộ Dung Phong.
Nam Chiếu có nhiều sông, hầu hết mọi người đều là cao thủ trên mặt nước. Có điều, Thẩm Phong Vân và Cừu thiếu chủ lại khác, lúc đó vội vàng quá không tìm được người chèo thuyền tốt, cho nên cứ vòng tới vòng lui trên mặt nước mênh mông, chẳng hề cảm giác được phương hướng.
Hơn nữa tên ma ốm đó gian xảo, đã chuẩn bị rất nhiều thuyền tiếp ứng dọc theo đường đi, giữ chặt Lãnh Bằng Cơ đổi thuyền mấy lần, cố làm ra vẻ bí ẩn và lừa gạt hai người Cừu thiếu chủ. Sau khi trôi dạt trên mặt nước được vài ngày, hai người càng vùng vẫy càng đi xa.
Đặc biệt, Thẩm Phong Vân còn là một người không biết bơi, thuyền đi một đường thì nên mửa hết một đường, hai chân run rẩy, choáng váng hoa mắt, muốn bước đi cũng không thể động đậy.
Trong lòng hai người cùng lúc có phần sốt ruột, nhất là Cừu thiếu chủ. Hắn ta biết rõ khả năng hiện tại của Lãnh Băng Cơ, nàng không thể nào sử dụng độc thuật để thoát ra, mà bên kia lại có một người dùng trùng ghê gớm như vậy, chứng minh rằng vị thái tử này Nam Chiếu này không phải là một người dễ chọc vào.
Tới lúc họ rời Trường An và đến gần Nam Chiểu, Cừu thiếu chủ và Thẩm Phong Vân sẽ hoàn toàn không có sự giúp đỡ nào cả. Họ sẽ phải dựa vào công phu của bản thân để đối phó với thiên quân vạn mã của người ta, trong lòng càng ngày càng không nắm chắc giải cứu được Lãnh Băng Cơ.
Trước khi tên ma ốm đó và những người khác xuất quan, hắn ta chắc chắn phải bắt kịp bọn họ và nghĩ trăm phương ngàn kế để sắp đặt chặn giết trong một lần luôn. Bằng không, một khi xuất quan thì sẽ là thiên hạ của người ta, nơi mình tiến vào sẽ là đầm rồng hang hổ, đừng nói đến việc cứu Băng Cơ, ngay cả bảo vệ bản thân cũng sẽ khó khăn.
Băng Cơ, nữ nhân đã làm mẫu thân này, nói xem nàng đâu phải là đại khuê nữ mới lớn, hài tử
của nàng cũng đã đi mua nước tương được rồi, tại sao vẫn khiến người khác dòm ngó vậy. Còn đường đường là thái tử của Nam Chiếu, chẳng lẽ bên chỗ Nam Chiều các ngươi không có nữ nhân hay sao?
Sau khi xuống thuyền, Cừu thiếu chủ gần như là vác theo Thẩm Phong Vân, phải kéo theo hắn trong tay, mệt tới nỗi thở hổn hển, trong lòng không ngừng mắng chửi. Gấp rút thế này đã không giúp đỡ được thì thôi, đây lại cố đi theo rồi gây thêm phiền phức. Kể cả có cứu được Lãnh Băng Cơ đi chăng nữa, e rằng tức phụ này cũng chạy theo Mộ Dung Phong mất thôi, ngẫm lại thì đúng đúng là quá thiệt thòi.
Cừu thiếu chủ thực sự có loại xúc động muốn giết Thẩm Phong Vân diệt khẩu ngay bây giờ.