Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 747: Chương 747: Chương 745




Mộ Dung Phong nhìn ánh mắt quyến rũ của nàng, tâm thần sốt ruột, trong lòng như bị mèo cào, đừng nói đến khó chịu nhiều như thế nào, nhóm người này đúng là không có mắt nhìn.

Hắn nghiến răng với Vu phó tướng: “Hôm nay mọi người đều làm việc chăm chỉ, ta giao nhiệm vụ tuần tra này cho ngươi. Cái chiêng này xem ra ngươi dùng rất hợp tay”

Vu phó tướng lập tức bị doạ sợ rồi: “Cái chiêng này là dành cho những nhà nuôi khỉ trên đường dùng, ta sẽ gửi trả lại cho bọn họ. Vương gia, người cứ tự nhiên mà thưởng thức. Người có thể yên tâm giao cho mạt tướng này công tác phòng ngự, mạt tướng sẽ bố trí lực lượng binh lính hùng hậu canh giữ, cam đoan không có người nào được phép tới gần cửa này quấy rầy dù chỉ là nửa bước”

Tốt hơn hết vẫn là không nên nói mấy lời này, Lãnh Băng Cơ hận không thể trực tiếp đá hắn một cái bay ra ngoài.

Vu phó tướng đã khá quen biết tiểu nha đầu này, dắt tiểu nha đầu đi ra ngoài, tiểu nha đầu xúc động đến mức bật khóc, vừa ra khỏi cửa là biến thành tên ngốc, mới biết bản thân mình bị biến thành tù nhân.

Ngoài cửa vang lên tiếng cười ầm ï.

“Chúng ta giúp Vương gia đứng canh gác sao?”

Lãnh Băng Cơ bĩu môi: “Cái uy phong lúc đầu chàng mới gặp ta biến đâu mất rồi? Tại sao người trong doanh trại này không ai sợ chàng, còn dám giễu cợt chàng.”

Mộ Dung Phong cong môi: “Những người này là chiến hữu vào sinh ra tử nhiều năm cùng ta, uy phong của ta không thể áp dụng lên người bọn họ. Bọn họ là vì vui mừng cho ta”.

Lãnh Băng Cơ nhìn đôi mắt đỏ ngầu của hắn, trong lòng dịu lại, đưa tay lên vuốt lông mày của hắn: “Mấy ngày nay thật vất vả cho chàng rồi, nghỉ ngơi thật tốt vào”.

Mộ Dung Phong lắc đầu kiên quyết: “Ta có lời trong năm năm muốn kể cho nàng. Ta muốn cho nàng biết trong năm năm này ta đã vất vả như thế nào. Ta muốn nàng biết Mộ Dung Phong thích Lãnh Băng Cơ nhiều như thế nào. Ta muốn nói với nàng rất nhiều sự thật mà nàng chưa được biết”.

“Chỉ cần chúng ta yêu thương nhau không còn nghỉ ngờ nhau, sự thật cũng không quan trọng, bởi vì ta tin chàng là đủ”

Lãnh Băng Cơ thích thú nhìn hắn, trong lòng chợt nhớ ra một chuyện rất rất quan trọng.

“Ta dường như đã quên nói với chàng rằng chúng ta vẫn còn một đứa con”.

Nhắc tới đứa nhỏ, Mộ Dung Phong chỉ nhớ đến tên nhóc tròn như ấm trà, trên mặt tràn đầy nụ cười.

“Ta đã gặp qua nó rồi”.

Mộ Dung Phong cũng thực sự kiệt sức, nghiêng người dựa vào chiếc giường nhỏ, ôm chặt lấy Lãnh Băng Cơ, nói cho Lãnh Băng Cơ nghe những ký ức mà hắn đã trăm ngàn lần đè nén trong lòng.

Có một số chuyện xưa cũ, khi đó không cảm thấy chua xót, nhưng bây giờ nhắc tới lại hết sức tủi thân.

Lãnh Băng Cơ vuốt ve khuôn mặt của hắn, bằng bàn tay mềm mại như mây trắng trên trời, vô cùng dễ chịu và êm ái.

Mộ Dung Phong thực sự mệt mỏi, mí mắt rơi xuống nặng nề, hơi thở đều đều, đã chìm vào giấc ngủ.

Lãnh Băng Cơ thử di chuyển, cánh tay của hắn lập tức dùng sức ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, mày kiếm nhíu chặt, trong miệng lẩm bẩm: “Băng Cơ, đừng đi, đừng đi”

Băng Cơ cảm thấy đau lòng, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, mũi có hơi nghẹt thở.

Nàng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng in dấu môi trên môi hắn rồi đưa vào miệng hắn một viên thuốc an thần. Lông mi Mộ Dung Phong khẽ run, hắn ngủ ngon hơn.

Hắn cần ngủ một giấc thật ngon, hắn đã quá mệt mỏi.

Lãnh Băng Cơ dời cánh tay của hắn ra, đứng dậy giúp hắn đắp kín chăn, sau đó chỉnh lý lại y phục rồi đi ra khỏi phòng.

Binh lính canh giữ trước cửa nhìn thấy nàng từ bên trong bước ra, vội vàng tiến lại gần.

Lãnh Băng Cơ nở nụ cười: “Vương gia của các ngươi cần phải nghỉ ngơi thật tốt, đã vất vả cho các ngươi rồi”

Binh lính cảm thấy vương phi nương nương nhà mình vừa xinh đẹp lại dịu dàng, cười lên trông thùy mị, hoàn toàn khác với những lời kể lại.

Lãnh Băng Cơ rời khỏi phòng, trực tiếp đi tìm Cừu thiếu chủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.