Lãnh Băng Cơ cười ôn nhu: “Chàng bây giờ còn đang cần người, vả lại người càng nhiều thì càng gây chú ý, ngộ nhỡ có việc gì phiền phức không đáng có xảy đến thì phải làm sao?
€ó hai người Phong Vân và Cừu thiếu ở đây, ai dám làm gì ta chứ?”
Chính bởi vì có Cừu thiếu chủ đi cùng nên mới không an tâm. Bây giờ mối quan hệ giữa Thẩm Phong Vân và Cừu thiếu chủ rõ ràng có thể nhìn ra được là thân thiết hơn, không tin được.
Mộ Dung Phong vẫn chưa an lòng, nhưng cũng không cương quyết nữa. Hắn cũng bắt đầu học cách tin tưởng, tin vào tình cảm mà Lãnh Băng Cơ dành cho hắn, tin rằng mối quan hệ giữa nàng và Cừu thiếu chủ chỉ là bạn bè.
Nhân lúc trời tối, cả ba người lặng lẽ rời doanh trại trở về thành Dự Châu.
Để một mình Mộ Dung Phong ở lại, trong lòng lo lắng bồn chồn, nhớ thê tử, nhớ con. Vì thế đánh trận giống như đùa giỡn với mạng sống, chỉ muốn nhanh chóng được trở về Trường An.
Mộ Dung Phong vốn tưởng rằng trận này sẽ đánh lâu dài.
Kết quả là ba người Lãnh Băng Cơ vừa rời đi, chỉ trong vòng năm ngày, sau khi đội quân Trường An đột phá thành Nam Chiếu thứ năm, Nam Chiếu đã phải dâng thư đầu hàng.
Tên ma bệnh bị nhốt lại, đúng như mong muốn của nhiều người. Nếu được thì để hắn chết trong tay của người dân Trường An, như vậy, ngôi vương của Nam Chiếu sẽ phải đổi chủ. Vì thế, xung quanh Nam Chiếu Vương rất nhiều kẻ đang âm mưu nhòm ngó, để mắt đến ngai vàng.
Bị ngoại xâm trong một thời gian, vua Nam Chiếu cũng không còn muốn tranh đấu nữa, suy nghĩ trước sau, gạt bỏ mọi ý kiến, liền trao thư đầu hàng cho Mộ Dung Phong, yêu cầu đàm phán, cầu xin Trường An ủng hộ và bảo hộ.
Điều kiện là Lãnh Băng Cơ có thể toàn tâm toàn lực chữa khỏi bệnh cho Na Dạ Bạch.
Vua Nam Chiếu và Hoàng hậu chỉ có một người con trai là bảo vật duy nhất, ngay cả tính mạng của con mình còn không bảo vệ được thì làm sao gìn giữ được giang sơn, ai sẽ là người kế thừa đất nước này?
Người dân Nam Chiếu rất kiên định, họ luôn có niềm tin vào chính mình. Bị xâm lược không có nghĩa là phải quy phục đầu hàng mà vong quốc. Con dân của mỗi đất nước đều sẽ có tiết khí riêng của mình.
Ngay cả khi đội quân của Mộ Dung Phong trực tiếp đánh vào triều đình, Trường An cũng không thể nào thu phục và cai quản được Nam Chiếu.
Nếu bây giờ vua Nam Chiếu đã tự nguyện đầu hàng, cũng coi như tuyên bố kết thúc trận chiến này. Những việc đàm phán còn lại, Nam Chiếu sẽ phái sứ thần đến Trường An.
Mộ Dung Phong nóng lòng muốn trở về kinh thành, đoàn tụ với Lãnh Băng Cơ và Tiểu Vân Triệt, bèn hạ lệnh cho quân đóng trại ở cùng một chỗ, tự mình dẫn vệ binh và mang theo bức thư đầu hàng của vua Nam Chiếu trở về Kinh trước.
Đi ngang qua Dự Châu, tình hình bệnh dịch ở đây cơ bản đã được kiểm soát, dân tị nạn đã có chỗ an thân. Hỏi thăm viên quan địa phương thì được biết là đoàn sứ thần của triều đình đã trở về kinh vào ngày hôm trước.
Mộ Dung Phong không chút chậm trễ, ngay đêm hôm đó đã phi ngựa thẳng đến kinh thành.
Khi hắn vừa đến kinh thành, trời vừa hừng sáng, đang lúc thiết triều, quân lính tháp tùng đã đóng ở bên ngoài thành để canh gác Na Dạ Bạch, Mộ Dung Phong đánh ngựa vào cung báo cáo cuộc chiến với hoàng thượng, và, hắn muốn gặp con trai của mình.
Hoàng đế đang ngồi trên ngai vàng, vểnh cằm lên miết miết bộ râu, thản nhiên lắng nghe các đại thần bên dưới bàn chuyện chính sự.
Ngài ấy đã sớm nhận được tin vui từ Nam Chiếu, báo rằng con trai của mình đã đánh thắng trận, dự kiến sẽ quay trở về trong hôm nay. Trong lòng người đã dự liệu được chuyện này.
Có mấy khoản, đợi Mộ Dung Phong trở về kinh, phải tính toán kĩ một chút.
Đầu tiên, nghe nói là bệnh dịch ở Dự Châu, Lãnh Băng Cơ đã góp không ít công sức. Nàng không những nghiên cứu bào chế ra viên đan trị bệnh, mà còn diệt trừ tận gốc mầm mống bệnh. Mạo hiểm tính mạng bản thân mà chạy đến Nam Chiếu, lấy con ngãi độc về, giải quyết được vấn đề cấp bách ở Dư Châu.
Tuy nhiên, cũng đã trích trong ngân khố triều đình ra một trăm ngàn lượng bạc, cũng là để rót vào túi của nàng ta. Có thể thấy được, nữ nhân này là người tham lam tiền tài và nham hiểm. Giải quyết vấn đề của bản thân cũng không quên moi móc thêm một khoản tiền về mình.