Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 837: Chương 837: Chương 882




Na Trát Nhất Nặc không đợi đến khi hoàng đế hỏi tội, mở miệng nói: “Cẩm Ngu trước đây luôn theo ta học cổ thuật, nhưng ta không biết, nàng ta lại ôm tâm tư xấu, muốn ám sát Huệ phi nương nương”

Chỉ với một câu nói mà rủ bỏ hết trách nhiệm một cách sạch sẽ.

Hoàng đế cười “ha ha”: “Cổ thuật của Nhất Nặc công chúa cao minh, còn việc Cẩm Ngu giấu cổ trùng trên người thì trong lòng biết rõ, nắm trong lòng bàn tay, nhưng, chưa bao giờ nghe ngươi nói qua. Khó tránh, nghỉ ngờ mượn đao giết người”

Na Trát Nhất Nặc cười khan hai tiếng: “Cổ thuật chỉ là một thủ đoạn phòng thân, ta chỉ biết Cẩm Ngu với Phong vương phi có chút thủ tục, những thứ khác.

thì không biết, đâu biết được, nàng ta lại ra tay tàn độc như vậy, lại xuống tay với Huệ phi nương nương? Nhất Nặc đã nhắc nhở Phong vương phi, người này.

nguy hiểm, cần phải cẩn thận đề phòng. Bây giờ dưới sự đề phòng của ta, có thể nói là kẹp đuôi làm người, sao còn dám hành hung trắng trợn như vậy chứ?”

Hoàng đế giận dữ nói: “Hậu cung của trẫm trước giờ luôn cấm cổ thuật, nhưng ngươi hết lần này đến lần khác gây ra thị phi, lần trước là trầm, lần này là ái phi của trầm, ngươi khó có thể từ chối trách nhiệm, vậy mà còn dám có lời từ chối ở trước mặt trẫm sao? Trắm rất hoài nghi, động cơ vua Nam Chiếu để ngươi ở lại Trường An. Vì việc trao đổi vẫn chưa thương lượng thành”

Na Trát Nhất Nặc không chút hoảng sợ vội vàng quỷ xuống, thành thành thật thật nhận tội: “Nếu như Nhất Nặc biết Cẩm Ngu đáng sợ như vậy, thì nói như thế nào cũng sẽ không dâng nàng ta lên cho hoàng thượng đâu, gây ra họa còn liên lụy đến Nam Chiếu ta. Việc này vẫn xin hoàng thượng điều tra rõ ràng, trả sự trong sạch cho Nhất Nặc.”

Hoàng đế nhân cơ hội hỏi tội Na Trát Nhất Nặc, đông thời mượn cơ hội này để uy hiếp, nhưng nếu thật sự không để cho nàng ta ở lại Trường An, thì chẳng phải như tâm nguyện của nàng ta sao.

Đang nói chuyện, Huệ phi từ từ tỉnh lại. Ánh mắt nhìn xung quanh bốn phía, vẻ mặt lo lắng: “Vân Triệt đâu? Văn Triệt đâu?”

Trong lòng Băng Cơ cảm động, vội vàng trấn an: “Vân Triệt bình yên vô sự, nhờ người đã bảo vệ nó chu toàn”

Lúc này Huệ phi mới thở phào nhẹ nhõm: “Không sao là tốt, không sao là tốt. Cẩm Ngu này cũng quá ác độc rồi, ta thật sự đã nhìn lầm nàng ta rồi!”

Hoàng đế hừ nhẹ: “Hôm nay nếu không phải nàng trùng hợp cứu Vân Trí thì trắm nhất định sẽ nhốt nàng vào trong lãnh cung. Quả thực chính là gieo gió gặt bão, Cẩm Ngu vì muốn có được Phong nhi mà không từ thủ đoạn, hại Băng Cơ và Phong nhỉ thảm như vậy, vậy mà nàng còn thương xót nàng ta sao?”

Huệ phi rụt rè liếc mắt nhìn sắc mặt hoàng đế, xấu hổ cúi đầu: “Thiếp biết sai rồi. Vốn dĩ, thiếp không nên hồ đồ như vậy, chỉ là nghe người trong cung bàn tán, nói Cẩm Ngu bệnh nặng, sợ là không ổn rồi. Trong lúc nhất thời trong lòng lo lắng, nên muốn đi nhìn từ xa một cái. Ai ngờ, lại xảy ra chuyện như vậy, tình cảm giữa thiếp và nàng ta hoàn toàn hết rồi”

Ánh mắt hoàng đế sáng lên: “Cấm Ngu đang yên đang lành, sao lại bệnh nặng chứ? Nàng nghe ai nói bậy bạ vậy?”

Huệ phí thuận miệng nói: “Chính là hoàng hậu nương nương và cung nữ phụ trách bữa ăn hãng ngà Hoàng đế mím môi, mơ hồ tức giận: “Người đâu, truyền nô tài nói nhảm đó đến đây”

Thái giám lập tức nhận lệnh, chạy đi một mạch.

Lãnh Băng Cơ và Mộ Dung Phong nhìn nhau, cũng mơ hồ hiểu được, trong đó sợ không phải chỉ là một cái bẫy? Chính là vì dụ Huệ phi vào lãnh cung?

Nhưng tại sao? Hôm nay nếu không phải Huệ phi ở đây, thì không phải âm mưu này đã thành rồi sao?

Trong chốc lát, thái giám trở về, bẩm báo với hoàng đế: “Khởi bẩm hoàng thượng, cung nữ mà Huệ phi nương nương n‹ đã tự sát mà chết”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.