Lãnh Băng Cơ tuy là nói không ra khỏi nhà, nhưng Phong Vương phủ cũng rất náo nhiệt, hầu như là đông như trẩy hội.
Trên Tẩy trần yến vừa lộ ra tài hoa xuất chúng, làm nhiều người sinh ra tâm tư nịnh bợ, chuẩn bị hậu lễ thăm hỏi. Đương nhiên cũng có nhà, có người bệnh, nhiều năm không khỏi, thành tâm muốn xin chữa bệnh. Lãnh Băng Cơ cũng mệt mỏi đồng ý.
Nàng phải người đi thị sát quá tất cả cửa tiệm của Mộ Dung Phong, đem chỗ sổ sách cả năm về mở, phơi bày trước mắt nàng. Nàng mất hết ba ngày, mới đại khái kiểm tra xong.
Kết quả thật sự như nàng dự liệu, có lời có lỗ, có một tiệm là lỗ từ đầu năm đến cuối năm, căn bản là thu không đủ để chi.
Đương nhiên, đa số vẫn là kinh doanh có phương pháp. Trong đó không thiếu đầu cơ trục lợi, giở trò dối trá, bị Lãnh Băng Cơ liếc cái là tra ra ngay.
Mộ Dung Phong như năm này, hoàn toàn là vung tay cho Trưởng Quỹ, không biết cái gì cả, chuyện làm ăn này, cho dù không tự thân đi làm, nhưng cũng phải quản cho đến nơi đến chốn, trừ phi dùng đúng người.
Lãnh Băng Cơ cẩn thận tính toán, chỉnh đốn những cửa tiệm đó như thế nào, giả dụ như thay đổi kinh doanh hay đầu tư hạng mục nào, làm sao để mở một lỗ hổng nơi các thương gia tụ tập trên kinh thành?
Nàng muốn đem mảng kinh doanh trọng tâm ở Giang Nam về kinh thành này. Một mặt, là có lợi cho cho thay đổi cửa tiệm, mặt khác, trách cho ngoài tầm với, mình không quản lý được.
Người ở cạnh nàng bây giờ lúc nào cũng không thiếu, nhưng lại thiếu cánh tay phải đắc lực cho việc kinh doanh bên ngoài. Nhìn thấy Linh Quan Nhi đứa nhỏ này rất nhanh nhẹn, phái đi học cách làm ăn, cũng không uổng phí lúc mình gặp khó khăn, nó không rời bỏ mình.
Còn có nha đầu Nhi Nhi, cũng không còn nhỏ nữa, mình cũng nên quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của nàng ta nữa, tìm cho nàng ta một chỗ tốt ổn thỏa đáng tin cậy.
Mỗi ngày đều bận bịu tất nập, cũng không có thời gian rảnh.
Lãnh Băng Dao hôm đó trong cung được Lãnh Băng Cơ đồng ý, cùng Tiết di nương đi tới, dâng lên bái thiếp.
Da mặt nàng mỏng, có vài lời không mở miệng được, Tiết di nương ngược lại không kiêng kị chút nào.
Lãnh Băng Cơ kiểm tra tường tận cho nàng, xác định thân thể Lãnh Băng Dao không có trở ngại gì cả, hoàn toàn có thể mang thai.
Vậy đó là vấn đề của Hạo Vương sao? Hay chỉ vọn vẹn là cơ duyên chưa tới? Chung quy cũng ở chỗ thân phận, không phải là Lãnh Thanh Hạc và Sở Nhược Hề, Lãnh
Băng Cơ không tiện nhiều lời hỏi chuyện sinh hoạt phu thê giữa hai người họ.
Lãnh Băng Dao vẫn luôn có chút lo lắng. Kết quả như vậy, có thể nói là nửa vui nửa buồn, sau này những chén thuốc hoài thai đắng có thể vứt đi rồi, không cần phải bịt mũi uống vào nữa. Chẳng qua, hi vọng cũng không có.
Nam nhân đối với phương diện chứng bệnh này toàn là sợ thầy giấu bệnh, không chịu thừa nhận là trách nhiệm của bản thân. Hạo vương chắc cũng vậy, nhiều năm chưa có người nối dõi, cũng chưa từng thấy hắn đi khám qua đại phụ, hay là ngự y.
Nếu không, Hạo vương phi cũng không áy náy nhiều năm như vậy, cho rằng bản thân mình thân thể yếu ớt, liên lụy đến Hạo vương. Truyện Tổng Tài
Tiết di nương cũng thở dài, trước mặt Lãnh Băng Cơ, cũng không dám lắm miệng.
Hai mẹ con ủ rũ quay đầu đi về.
Vừa lúc đó có người đến, là Thẩm Phong Vân.
Lần này hắn đến Phong Vương phủ là có chuyện vui.
Hôn sự của hắn và Lục Vu, hoàng đế cuối cùng cũng mở lời vàng ngọc, ban hôn cho hai người, phía trên ý chỉ đã được đóng ẩn tỷ chồng lên.