Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 851: Chương 851: Chương 896




Vương phi nương nương nhà mình văn võ toàn tài, bất luận là cái gì vừa học là biết ngay, duy chỉ có thêu thùa và nấu ăn, thực sự không dám lấy lòng.

Trước khi vừa mới ra lò, còn thỏa thuê mãn nguyện, đã tính trước trong bụng, một mặt đầy cảm giác thành tựu.

“Giả dụ, ta học nấu ăn xong rồi, ta và vương gia sẽ mang theo Tiểu Vân Triệt đi lưu lạc giang hồ, hay là ẩn cư điền viên, mỗi ngày chàng sẽ ra ngoài đi cày đi săn, ta sẽ ở nhà giặt y phục, nấu cơm, sinh hoạt đầy đủ mà bình thản, tốt biết bao nhiêu?

Điêu ma ma một mực coi như không nghe thấy gì, trước hết đừng nói đến vương gia từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, chỉ huy thiên quân vạn mã có biết làm cỏ làm ruộng hay không, nhìn tài nghệ của vương phi nhà mình, thì đoán chừng ngày tháng của hai người, chắc chắn là gà bay chó chạy, lông gà đầy đất.

Người chắc chắc, vương gia có thể chịu đựng cùng người sao? Món điểm tâm này có thể ăn được đều là chân ái!

Đến conuong ngây thơ yêu thích ước mơ phong hoa tuyết nguyệt loại này như Nhi Nhi, cũng nhịn không nổi âm thầm bĩu môi, cầu khẩn cho bỏ qua đi. Vương phi nương nương nhà mình đã là người lớn rồi, mà còn nằm mơ giữa ban ngày kiểu này.

Cái nồi bánh bao này chỉ cần không bắt mình ăn, thì sao cũng được.

Thực sự, chỉ có bản thân Lãnh Băng Cơ mới biết, nàng cảm giác có nguy cơ, sợ Mộ Dung Phong sẽ bị lão gia tử để mắt tới.

Lão gia tử vẫn luôn tận lực mà bồi dưỡng cho Tiểu Vân Triệt chí hướng tam cung lục viện, nàng sợ, lão gia tử vì “Khổ tâm chí, cực gân cốt, đói thân thể”, lại cưỡng ép nhét thêm nữ nhân loạn thất bát thao cho Mộ Dung Phong.

Làm nữ nhân nên có ưu điểm, bản thân tốt xấu gì cũng đều muốn học, tránh cho ở trước mặt lão gia tử nói không lên lời.

Cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú, nữ công thêu thùa thôi hỏi bàn nữa, không phải một sớm một chiều là có thể học được bản thân cũng không có cái thiên phú kia.

Duy chỉ có nấu ăn này, không phải nói là lên được phòng khách, xuống được nhà bếp sao? Thử nghệ của bản thân, không làm thì thôi đã làm thì phải kinh người, đã đến lúc biểu diễn nghệ thuật chân chính rồi.

Kết quả… mặt đau quá.

Tiểu Vân Triệt từ bên ngoài điện Triều Thiên chạy vào, trên lông mày trên tóc toàn là bụi tuyết, chạy về phía nhà bếp tìm kiếm, vừa nhìn thấy Lãnh Băng Cơ, liền quay đầu muốn trốn.

Lãnh Băng Cơ ánh mắt nhạy bén, vừa liếc đã thấy: “Ranh con, con đứng lại đó cho ta! Cái này là chạy điên cuồng đến nơi nào, cả người bẩn như vậy!”

Bản thân đang khó xử mà, con trai đến thật đúng lúc, có thể làm người đầu tiên ăn thử.

Tiểu Vân Triệt xoay mặt qua, cười “Hí hí”, tuyết vừa rơi trên mũi đã bị hơi nóng trong bếp làm tan chảy, đầu lưỡi lè xuống liếm láp, rất ngon.

“Mẫu thân, hôm nay sao lại bởi phấn vậy? Vân Triệt không nhận ra, thật đẹp”

Gia hỏa này vỗ mông ngựa cái rắm, chắc là không có làm ra chuyện gì tốt, nó nhìn phải trái rồi mới nói, đây là biểu hiện chột dạ.

Lãnh Băng Cơ nhìn đứa trẻ có một mình, bên ngoài liếc liếc: “Phụ thân con đâu?”

Tiểu Vân Triệt vỗ ngực, trên mặt nghĩ lại còn rùng mình: “Mẫu thân người không biết đâu, lúc này phụ thân muốn ăn con mất rồi! Cũng may con chạy nhanh! Trời ơi, nếu không người không nhìn thấy con trai nữa đâu”

“Hả?”Lãnh Băng Cơ không hiểu gì cả: “Ăn con làm cái gì? Cả người toàn thịt mỡ, lại còn vừa bẩn, ngăn biết bao nhiêu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.