Sau khi Kim thượng thư vô cùng cảm tạ thì lập tức rời đi.
Trở về đến trong phủ, đương nhiên ông ta phải nói những chuyện xảy ra cho Kim Nhị biết. Bảo toàn sinh mệnh của Kim Nhị rất quan trọng, vì thế vội vàng sai người đi mời Lãnh Thanh Kiêu.
Lãnh Thanh Kiêu đã nhận được giáo huấn của Mộ Dung Phong. Tuy rằng nói là nửa tin nửa ngờ, nhưng Mộ Dung Phong có một câu nói rất đúng, chính là loại huynh đệ như Kim Nhị này không thể kết giao. Kim phủ phái người đến, bị hắn một mực từ chối, nói là ở trong phủ quay mặt vào tường suy nghĩ lỗi lầm, không muốn ra ngoài.
Kim Nhị đi đứng lại không tiện, chỉ có thể sai người chuẩn bị nhuyễn kiệu, nâng hắn ta đi đến tướng phủ.
Lãnh Thanh Hạc và Lãnh tướng hoàn toàn không biết gì về chuyện này, nhìn thấy Kim Nhị đến cửa, mặt mày hết sức cau có.
Kim Nhị không quan tâm nhìn lông mày nhà người ta cao.
hay thấp, đầu tiên là xin lỗi Lãnh Thanh Kiêu về chuyện nữ hát rong, sau đó nói rõ ràng một năm một mười tất cả mọi chuyện năm đó Lãnh Băng Nguyệt mấy lần âm mưu giở trò với Lãnh Băng Cơ. Hắn ta còn khóc lóc thảm thiết, nước mắt như mưa, nói chính mình đáng chết, hôm nay nhận được bài học, hoàn toàn tỉnh ngộ rồi.
Lãnh Thanh Kiêu cũng không suy nghĩ nhiêu, hoàn toàn không biết Kim Nhị bởi vì không thể không khuất phục trước uy quyền của Lãnh Băng Cơ mới nước mắt nước mũi giàn giụa, biểu hiện ra dáng vẻ thấu hiểu triệt để. Nhưng ít nhiều, hắn vẫn thật sự bị ảnh hưởng bởi Kim Nhị, bắt đầu tự suy ngẫm lại lòng mình.
Muốn trong lúc nhất thời thay đổi một người rất khó, Lãnh Băng Cơ cảm thấy nên cho hắn một chút thời gian.
Kết cục của Kim Nhị, còn có năm năm bi thảm của Lãnh Băng Nguyệt đã tạo thành ảnh hưởng quá sâu cho hắn. Nói đến cùng, cũng là một hài tử đáng thương.
Nàng dặn dò Lãnh Thanh Hạc, đồng thời cẩn thận đề phòng, cũng phải chú ý đến những dao động trong cảm xúc của Thanh Kiêu.
Nàng tiêm cho Kim Nhị vài lần vắc xin phòng bệnh chó dại, đồng thời thực hiện lại mánh khóe cũ, nói cho Kim Nhị biết, thời kỳ ủ bệnh của bệnh chó dại có ba năm, cách mỗi năm, cần phải tiến hành tiêm một mũi phòng bệnh, qua ba năm này rồi, bảo đảm hắn ta bình yên vô sự.
Kim Nhị cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào nàng. Kim thượng thư và Kim phu nhân vô cùng cảm kích sự khoan dung độ lượng của nàng, không thiếu được cảm ơn nàng rất nhiều.
Chuyện này đã đến hồi kết, ngày Hiên Vương nghênh nạp Na Trát Nhất Nặc lại đến rồi Lãnh Băng Cơ cũng hiểu rõ cái gì gọi là nhà lớn nghiệp lớn chỉ phí lớn rồi. Chi tiêu của Vương phủ vừa bước vào những tháng mùa đông, chuyện ma chay cưới hỏi, nhân tình qua lại, chính là một khoản chỉ tiêu không hề nhỏ.
Mỗi người lại lấy thêm vài lão bà, phần tiền theo đó cũng đau đến tận tâm can.
Hiên Vương nạp một trắc phi, cũng không phải cưới hỏi đàng hoàng, các nàng những Vương phi chân chính này vốn dĩ chẳng đáng đi đến chúc mừng. Gần đến ngày đó, Duệ Vương phi kêu người nhắn lời tới, hẹn nàng cùng đi, nói là có cảnh tượng náo nhiệt để xem.
Hiên Vương phi muốn ra oai phủ đầu với Na Trát Nhất Nặc mới vào cửa.
Đem ghế ngồi ăn dưa xem náo nhiệt, cái này có thể có.
Hiên vương phi vẫn luôn tự cao tự đại, không để mình vào trong mắt, lần này cũng để cho mình mở mang kiến thức, tham khảo học tập thủ đoạn xuất sắc của nàng ta quản lý hậu trạch.
Phải biết rằng, Hiên Vương phủ muôn hoa đua sắc rực rỡ, Hiên vương phi một mình lớn nhất, chỉnh đốn nhóm thiếp thất đều ngoan ngoãn vâng lời. Chính vì chuyện này mà hoàng hậu luôn hăng say nói, cũng cảm thấy vô cùng hài lòng.
Hôm nay, rốt cuộc là Hiên Vương phi vả mặt ngược cặn bã thụ quy củ, hay là hiện trường lật xe quy mô lớn, chúng ta cùng mỏi mắt mong chờ đi.
Thân thể của Na Dạ Bạch đã hồi phục, hôn sự của Na Trát Nhất Nặc đương nhiên hắn ta phải tham dự. Hơn nữa còn là vị khách duy nhất của quý phủ nhà gái, chịu trách nhiệm đưa gả.
Hiên Vương không cần đích thân nghênh đón, ở lại trong quý phủ tiếp đón khách khứa, đợi kiệu hoa tới cửa.