Súng từ đâu mà có chứ?
Cừu Thiếu Chủ cho dù có thân tủ tốt hơn đi chăng nữa, nếu bất thình lình bị nã một nhát súng hắn cũng không thể thoát khỏi tốc độ sát thương này.
Lãnh Băng Cơ trong nhất thời lòng nóng như lửa đốt, phân phó bảo Địa Lợi: “Chuẩn bị phẫu thuật”
Địa Lợi không dám chậm trễ, làm y theo lời, nhanh chóng chuẩn bị những đồ dùng trước khi tiến hành phẫu thuật.
Nàng ấy và Thiên Thời ba người lúc ở Giang Nam đã đi theo Lãnh Băng Cơ lâu ngày, từng giúp đỡ mấy lần phẫu thuật không lớn không nhỏ, đối với mấy việc chuẩn bị cho phẫu thuật ngoại thương, đã xem như cưỡi ngựa quen đường.
Chuẩn bị xong, Lãnh Băng Cơ tiêm thuốc tê cho Phượng Lôi Ngọc, tiến hành làm sạch miệng vết thương, dùng nhíp kéo từ bên trong ra quả thực là một viên đạn. Truyện Đoản Văn
Nàng nhìn lướt đại khái, xem kích cỡ, ngoại hình, đường kính, công nghệ chế tạo, xác định được không phải đến từ hiện đại, chắc là do thợ rèn thủ công cổ đại chế tạo mà thành.
Nàng chợt nhớ tới một người, sứ thân Mạc Bắc Lỗ đại nhân.
Kẻ mà nàng từng hoài nghi, cũng là một gã đàn ông đến từ hiện đại.
Hắn hiểu được số Ả-rập, Mạc Bắc lại có được vũ khí có sức mạnh rung trời chuyển đất, cho nên khi đó bản thân mình nảy sinh cảnh giác, nghĩ cách đưa hắn cùng Nhị Thốn Đinh ra khỏi Trường An, cũng là để người Mạc Bắc sửa đổi lệnh mở cửa thông thương quặng sắt vốn treo đầu dê bán thịt chó đó.
Nếu hắn có thể tạo ra Chấn thiên lôi, làm súng ống đạn dược cũng không phải vấn đề.
Vốn dĩ nàng đã từng lo lắng, nếu ở Mạc Bắc bí mật chế tạo vũ khí đạn dược, chứng tỏ thực lực đằng sau của một nước đang dần lớn mạnh, nhất định sau đó sẽ phát động chiến tranh quy mô lớn, chiếm đoạt tài nguyên, Lỗ đại nhân này không thể giữ lại. Nhưng nàng cũng không ngờ tới Cẩm Ngu lại trở về thượng kinh nhanh như thế, khiến mình trở tay không kịp, không rảnh ra tay.
Hiện tại người Mạc Bắc ở Trường An mà cũng dám kiêu ngạo như vậy?
Không kịp nghĩ nhiều gì, gạt qua một bên đã, Lãnh Băng Cơ khâu miệng vết thương rồi băng bó cho Phượng Lôi Ngọc, sau đó tiêm thuốc kháng sinh và thuốc hạ sốt, dùng kim bạc châm huyệt, Phượng Lôi Ngọc rất nhanh sau đó tỉnh lại, vội vã nắm lấy tay Lãnh Băng Cơ.
“Vương phi nương nương, mau, mau cứu chủ nhân nhà ta, người gặp nguy hiểm”
“Ta tất nhiên sẽ cứu, ngươi đừng sốt ruột, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Phượng Lôi Ngọc gấp gáp thở hai tiếng: “Cừu nhị chưởng gia cấu kết với người ngoài, xuống tay với Cừu gia. Chủ nhân phát giác một số manh mối, đưa ta về Giang Nam. Vất vả mãi mới ổn định được thế cục, truy ra được mấy tên thân tín của nhị chưởng gia, vạch trần bộ mặt ngây ngô không biết chuyện của hắn.
Thế nhưng con trai hắn chó cùng dứt dậu, dẫn theo rất nhiều thổ phi, trong ứng ngoại hợp, cướp bóc ngân khố của Cừu gia. Hơn nữa chúng còn truyền ra lời đồn, nói Cừu gia sẽ SUy SỤP.
Trong nhất thời, rất nhiều người dân không rõ chân tướng tụ tập làm loạn, tìm chủ nhân nói lý, làm bọn ta sứt đầu mẻ trán một phen, không thế đối phó nổi.
Tri phủ Giang Nam trước thì bỏ đá xuống giếng, làm khó chủ nhân, sau lại lo lắng chủ nhân sẽ bỏ trốn, khiến cho dân chúng bạo loạn, cục diện không thể cứu vãn, cũng hạn chế tự do của chủ nhân, nói cho hay thì là bảo vệ an toàn, phái trọng binh trông coi, giam lỏng chủ nhân. Tiện cho bọn chúng thong dong rời khỏi Giang Nam, trốn đi mất hình mất dạng.
Ta và chủ tử mất sức chín trâu hai hổ, lặng lẽ thoát khỏi Giang Nam, lần theo manh mối từ Tàng Kiếm Các, một đường đuổi lên phía Bắc. Lúc đến địa phận Lạc Dương, Tàng Kiếm Các xuất hiện phản đồ, bọn ta gặp phải kế mai phục của chúng.
Hơn nữa đối phương người đông, kẻ cầm đầu cầm trong tay loại binh khí rất kỳ dị, uy lực vô cùng mạnh. Ta trúng ám khí của bọn chúng, chủ nhân bảo vệ cho ta thoát thân, tự mình ở lại bọc hậu, rơi xuống không rõ sống chết. Ta bị thương thoát khỏi hiểm cảnh, chạy đến thượng kinh”