Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 916: Chương 916: Chương 961




Nhìn con gà này, lập tức lòng dũng cảm của hắn ta lại lớn thêm chút.

Nghe nói, thứ âm binh mượn đường sợ nhất chính là gà trống.

Tục ngữ nói “âm đi ba, dương đi bốn”, thời gian luân chuyển giữa canh ba và canh bốn là lúc âm khí nặng nhất.

Mà gà trống trừ tà, gặp phải chuyện tà môn chỉ cần dùng vải che kín đầu gà, không để cho nó thấy ánh sáng, thuận tay vặn đầu gà nhưng không chảy máu, không để cho gà trống gáy. Mà lúc này gà trống vẫn chưa chết hẳn, cổ gãy cộng thêm không gáy được sẽ phát ra âm thanh khục khục, cái này gọi là gà dặn dò.

Những thứ tà môn này sẽ cho rằng canh ba đã qua, canh bốn đã tới, sẽ tự động né tránh. Bản thân mình cũng sẽ bình an vô sự.

Phía trước đã có tiếng chuông chầm chậm truyền đến: “Leng keng, leng keng”

Trương Tam ôm chặt gà trống vào trong lòng, không cho nó giấy giụa, sau đó lặng lẽ núp trong cánh rừng bên cạnh, nằm sấp xuống.

Xa xa, có ánh đèn màu vàng tối xuất hiện trên quan đạo, tiếng vó ngựa vang lên nơi đồng quê mênh mông, không lanh lảnh như bình thường mà có hơi nặng nề.

Đợi đến khi ánh đèn đến gần, Trương Tam đã có thể thấy rõ, là giấy trắng mờ nhạt dán thành đèn lồng, chữ “tế”cực kỳ lớn ở mặt trên vô cùng nổi bật. Nó được treo trên đầu xe, trái đong phải đưa theo sự nghiêng ngả của xe ngựa.

Quần áo của người đánh xe ngựa cũng là thuân một màu trắng, trên đầu đội mũ mấn, dây thừng buộc trên eo, ngay cả giày cũng che kín màu trắng.

Trên mỗi chiếc xe ngựa đều chở một cái quan tài sơn đỏ, dùng dây thừng to cỡ ngón tay buộc thật chặt.

Không ai nói lời nào, tốc độ đội ngũ tiến lên cũng không nhanh, chậm rãi, giống như là sợ lắc lư làm hỏng người trong quan tài.

Tốc độ chậm rãi cộng thêm tình cảnh này khiến cho bầu không khí trở nên vô cùng quỷ dị, Trương Tam lạnh rùng mình, sởn tóc gáy.

Hắn ta ngậm chặt miệng, không để cho bản thân mình phát ra bất kỳ âm thanh nào. Chỉ cần đợi đến khi đội ngũ âm binh đi qua thì mình có thể tiếp tục lên đường.

Con gà trống này hắn ta không nỡ giết.

Nhưng đội ngũ đưa tang đi được một nửa thì chậm chạp dừng lại.

Vì ở phía đối diện cũng có một đội ngũ đi tới, còn là ky binh uy phong lãm liệt, cũng yên lặng im ắng như thế, không ai nói lời nào, chậm rãi tới gân đội ngũ đưa tang. Ky sĩ trên xe ngựa mặc áo choàng đen, trùm kín đầu.

Đội ngũ đưa tang dừng lại tại chỗ, không ai nhúc nhích.

Đối phương từ từ áp sát vào bọn họ. Khi đi tới gần, tất cả người đưa tang đều trợn trừng mắt, tay cầm roi ngựa cũng đang khẽ run rẩy, Trương Tam cũng sợ tới mức suýt chút nữa kêu thành tiếng.

Bởi vì bọn họ nhìn thấy, toàn bộ gương mặt trên lưng ngựa của đối phương đều trắng bệch, dưới ánh trăng lờ mờ giống như dán một lớp bột mì, tuyệt đối không phải là loại trắng bình thường, không có chút huyết sắc nào. Mặt mũi cũng giống như vẽ lên, cứng đờ và kỳ dị.

Răng Trương Tam bắt đầu run “lập cập”, người ta thường nói đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, nhưng người gặp phải hai nhóm âm binh mượn đường cùng một lúc giống như mình chỉ sợ là trước giờ chưa từng có và chắc chắn sau này cũng chẳng có ai.

Sao lại có vận may như thế chứ?

Hai nhóm âm binh, không phải là sẽ đánh nhau chứ?

Trong lòng Trương Tam sợ hãi, nhưng lại không nhịn được muốn nhìn, lén lút nhô đầu ra từ trong bụi cây.

Ky binh đi đến càng gần, mấy người đi phía trước gắt gao nhìn chằm chằm đội ngũ đưa tang, ánh mắt đờ đãn. Sau đó nữa, sau đó nữa, một chuyện xảy ra khiến cho người ta kinh hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.