Theo lời giải thích của người thợ săn này, ông ta muốn thừa dịp tuyết rơi dày, mang theo chó săn lên núi tìm kiếm chút vận may. Thời tiết lạnh lẽo này, nếu may mắn, có thể nhặt được con mồi bị đóng băng trên núi.
Là chó săn lần đầu tiên phát hiện cỗ thi thể này bị rơi vào trong hố tuyết, đoán là đã giấy dụa rất lâu nhưng không thể trèo lên được cuối cùng bị tuyết chôn sống.
Tên nam nhân này ăn mặc giống như thợ săn bình thường nhưng bên dưới lớp áo khoác bông lại giấu một thanh vũ khí sắc bén, so với những người đi săn khác thì lại khá nổi bật, trông hắn không giống như là thợ săn vùng này.
Còn nữa, nếu thường xuyên đi săn ở gần đây thì phải rất quen thuộc với địa hình của ngọn núi mới phải, sao lại ngu ngốc đến mức bị rơi vào trong hố tuyết như vầy. Dù sao tuyết ở Tấn Châu cũng không quá nhiều.
Thiết ky binh tới báo tin cung kính dâng lên một thanh đoản kiếm cho Mộ Dung Phong: “Đây là vũ khí lấy được từ trên thân thể của người chết, nhìn có chút quen mắt” . ngôn tình hoàn
Mộ Dung Phong cầm lên chăm chú quan sát, cái này đâu phải chỉ là quen mắt? Đây không phải là loại đoản kiếm mà vào ba năm trước triều đình thống nhất đúc ra, nhưng sau đó đã bị đào thải bỏ đi không cần nữa sao.
Thiết ky binh có lẽ đã nhận ra được thân phận người này, nên cảm thấy vụ việc không đơn giản, cho nên mới lập tức trở về báo cho hắn biết.
Manh mối này ngay lập tức thu hút sự chú ý của Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ.
Hiện tại mặc kệ người này có thân phận gì, khi đường vào núi cũng đã bị tuyết lớn chặn mất, vậy thì hắn ta chạy vào đây để làm gì?
Có thể nào trong ngọn núi này còn có kho báu?
Mộ Dung Phong không khỏi nhớ đến ngày đó lúc hắn theo dõi nhị hoàng thúc, đã thấy ông ta đang du sơn ngoạn thủy ở phụ cận núi Ngọc Linh. Mà manh mối cuối cùng của lô bạc kia cũng là đi vào ngọn núi này thì mất tích.
Hắn chợt hiểu ra, chắc chắn là nhị hoàng thúc đã giấu bạc ở núi Ngọc Linh này, chứ không phải chỉ là tình cờ đi ngang quat Phát hiện này làm cho hắn có chút hưng phấn, vội cùng Băng Cơ đi đến nơi xảy ra vụ án.
Huyện nha tại địa phương núi Ngọc Linh cũng vừa mới nhận được tin tức, liền lập tức mang theo hai nha dịch, một ngỗ tác cùng với một ông lão bên phía nghĩa trang chạy tới hiện trường trước hai người Mộ Dung Phong một lúc. Vừa nhìn thấy Mộ Dung Phong tới liền lập tức quỳ xuống, ngay cả thở mạnh một cái cũng không dám.
Ngõ tác đã tiến hành khám nghiệm tử thi sơ bộ xác định người này không phải chết vì bị sát hại, nên nếu như Mộ Dung Phong không đến thì đã trực tiếp đưa thi thể đến nghĩa trang, chờ người đến nhận xác.
Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ cùng tiến lên để kiểm tra cái xác.
Người này chắc chắn đã chết rất lâu.
Mộ Dung Phong đứng dậy nhìn quanh bốn phía, rồi quay qua hỏi huyện lệnh: “Khi ông đến nơi có phát hiện ra dấu vết của người nào ở gần đây không?”
Huyện lệnh lắc đầu: “Người này vào trong núi hẳn là vào thời điểm nửa đêm, lúc đó tuyết vẫn chưa ngừng rơi nên dấu chân và cả thi thể của hắn ta đều bị tuyết bao phủ. Cho nên cũng không thể phán đoán được hắn ta từ đâu đến?”
Bốn phía đều một mảnh trắng xóa, chính xác là không thể nào phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào.
Người này liều cả mạng sống để vào được trong núi, thì nhất định hắn ta phải có mục đích gì đó!
“Vậy thì xung quanh chỗ này có nơi nào có thể ẩn nấp không? Ví dụ như là hang động hay một cái hầm nào đó, nằm ở nơi hẻo lánh ít người lui tới?”
Thợ săn lắc đầu: “Không có. Tôi làm việc hàng ngày ở đây nên rất quen thuộc. Ngọn núi này ngày thường có rất ít người đi vào, bởi vì phía tây có một thác nước rất sâu, nhiều người đã bị chết đuối ở đó. Người sống ở đây nói ngọn núi này đã bị ma quỷ ám rồi nên họ đều rất sợ hãi không dám tới gần”