Lãnh Bằng Cơ thấy vết thâm tím trên cổ tay Yến tần, Mộ Dung Phong cũng thấy được, hơn nữa còn dùng ánh mắt để ngăn lại lời nói sắp sửa thốt ra khỏi miệng nàng.
Nàng bình tĩnh lại trong nháy mắt, vết thâm tím này ẩn chứa quá nhiều hàm nghĩa.
Kết hợp với lời nói vừa rồi của cung tỳ kia, Yến tần thoáng chốc đã rơi xuống nước, hơn nữa còn chìm nghỉm xuống, chẳng lẽ có người cố ý túm nàng ta xuống nước? Vậy không phải tự sát, mà là mưu sát.
Tình cảnh thế này thật sự không thích hợp khuếch tán câu chuyện, gây nhốn nháo khiến mọi người phải hoảng sợ. Huống chi vết thâm tím bắt mắt như thế, không có ai mù loà cả, chẳng lẽ không người nào nhìn ra được? Hiển nhiên là tất cả mọi người đều hoài nghi Hoàng hậu, không muốn lắm miệng đắc tội bà ta.
Dù gì hai người cũng vừa mới hục hặc với nhau, Yến tần lại luôn bất mãn với Hoàng hậu. Hơn nữa kẻ chứng kiến duy nhất lại là người của Hoàng hậu, lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai mà biết được?
Càng nghĩ càng thấy ớn. Nàng thức thời nuốt câu nói kế tiếp xuống.
Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống, phân phó Hoàng hậu: "Lại đây với trẫm!"
Khăn trong tay Hoàng hậu đã bị và thành một đống nhăn nhúm, bà ta có vẻ rất căng thẳng, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt xuống, đáy lòng lo lắng không yên đi vào thiền điện ở một bên cùng Hoàng đế. !Cánh cửa khép kín lại trong thấp thỏm. Mọi người đều không đi, túm tụm lại thành một nhóm ba năm người, khẽ khàng nghị luận. "Chuyện này thật là quái dị quá”. "Đúng vậy, làm gì có ai rơi xuống nước, sau khi được vớt lên rồi lại trông như thế này cơ chứ?"
"Nghe nói năm ngoái từng có hai công ty chết đuối trong hồ hoa sen này đấy”
"Sở mỹ nhân trong Ung Tủ cung nói, có một lần nàng ta cho cá ăn bên hồ hoa sen, thì nhìn thấy có bóng đen thấp thoáng trong nước, sau đó chớp mắt đã không thấy nữa rồi, đầu của nó to lắm, doạ cho nàng ta đổ cả mồ hôi lạnh. Nàng ta tưởng rằng mình hoa mắt, nhưng dụi mắt xong thì thấy nước vẫn còn đang văng tung toé”
"Chắc là cá nheo chăng? Các chủ nhân cho ăn thường xuyên mỗi ngày, cá bên trong đều béo lắm”
"Không phải đầu, Sở mỹ nhân nói, hình như nó còn có cái đuôi vừa nhỏ vừa dài nữa”
"Trời ơi, đáng sợ quá, mọi người nói xem, có phải là có... rơi xuống nước hay không.”
Mọi người đều hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, tất cả đều hiểu những chữ bỏ trống là gì, hơn nữa họ còn đồng thời tỏ vẻ hãi hùng.
"Mọi người có chú ý đến dấu vết trên cổ tay Yến tần không? Nếu nàng ta muốn tự vẫn thì tội gì phải chờ đến lúc Hoàng hậu nương nương được miễn xá? Hơn nữa mọi người nói xem, hồ hoa sen chỉ có tổng cộng chừng đó diện tích, nhiều người nhảy xuống vớt như thế, e rằng một con cá lớn cũng không trốn đi đâu được đúng không?"
Nhưng trên thực tế lại chẳng có thứ gì cả.
Câu nói ám chỉ Yến tần rơi xuống nước chính là vì có con ma chết đuối đang tìm người thể thân. Mọi người lại bị doạ sợ đến mức quay sang nhìn nhau.
Trong những chuyện dị thường chắc chắn có người giở trò, Lãnh Băng Cơ không tin mấy lời mê tín dị đoan đó. Nhưng lòng nàng cũng hoang mang, nếu Yến tần bị người khác lôi xuống nước thật, vậy thì hung thủ có thể chạy đi đâu?
Cho dù cung nữ chứng kiến kia đang nói dối, sự thật là Yến tần rơi xuống nước tắc thở, đợi sau khi hung thủ bỏ trốn mất dạng rồi nàng ta mới hô hoán cứu người. Nhưng hôm nay cung nữ Vân Tịch cung người đến người đi náo nhiệt như thế, đầu óc Hoàng hậu có vấn đề hay sao mà lại đi chọn thời điểm trọng yếu này?
Hôm nay tốt xấu gì cũng là một ngày đáng ăn mừng, không ngờ lại xảy ra chuyện phiền lòng như thế. Lãnh Băng Cơ muốn đi an ủi Lục Vụ vài câu, sợ nàng ta để trong lòng.
Lục Vụ đang đứng cùng một chỗ với Duệ Vương Phi, chẳng hề bận tâm nói: "Người trong cung vừa nhiều vừa hỗn tạp, khó tránh khỏi cứ cách vài ba ngày lại xảy ra loại chuyện khiến người khác thổn thức như thế, thấy nhiều rồi nên cũng quen. Dù sao ta và Mẫu phi của ta đều không tin chuyện quái quỷ này, bằng không cũng chẳng bình yên sống ở đây”
Nàng ta có thể nghĩ được thông suốt như thế thật là hiếm thấy.
Duệ Vương Phi hạ thấp giọng nói: "Nếu không phải do ma làm, thì chính là do người làm. Lần này Mẫu hậu lại không trốn được trách nhiệm nữa rồi.”
"Dù sao cũng phải nhận một trong hai tội danh, hoặc là dồn ép chết người, hoặc là hại chết người" Bằng Cơ thở dài một tiếng, không cầm nổi lòng nhớ lại sự việc Cẩm Ngu hạ cổ hồi trước.
Hoàng hậu là người thắng lớn nhất hậu cung này, ngoại trừ gia thể ra thì chắc chắn thủ đoạn của bà ta cũng rất tài giỏi. Ngồi vững vàng ổn định trên cái ghế Hoàng hậu nhiều năm như vậy, ngoại trừ sự việc năm năm trước, vì Hoàng thượng bị vu oan nên đã giảng tội Hoàng hậu để cảnh cáo ra thì bà ta vẫn luôn xuôi gió xuôi nước.
Có điều gần đây Hoàng hậu liên tục bị liên lụy, hơn nữa còn một vụ nối tiếp một vụ, nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Xem ra trong cung tàng long ngọa hổ, còn có nhân vật lợi hại hơn nhiều, làm việc kín đáo không một kẽ hở, không một ai bắt được nhược điểm. Nếu không phải vì có thù oán với Hoàng hậu, thì là vì tranh quyền đoạt thể.
Làm Hoàng hậu mệt thật đấy, những người đó tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu, cứ nhìn chằm chằm vị trí này để làm gì?
Không bao lâu, Hoàng đế phất tay áo bỏ đi.
Như Ý và Hiên Vương Phi vào thiền điện trước tiên, Hoàng hậu ngồi đừ cả người trên mặt đất lạnh lẽo, che mặt khóc, cực kỳ thê thảm.
Có thể tưởng tượng được vừa rồi Hoàng đế chắc chắn đã đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Hoàng hậu mà không hề thương tiếc chút nào.
Mọi người không ai dám mở miệng khuyên nhủ, mà cũng chẳng biết nên khuyên thế nào.
"Nếu như là có người kéo Yến tần xuống nước, liệu có khả năng hẳn men theo của nước, bỏ trốn đi nơi khác hay không?"
Mộ Dung Phong lắc đầu: "Khả năng đó không lớn. Bởi vì trước đây vào lúc trong cung tu sửa mương máng, đã suy xét đến nguy cơ có người có thể lẻn vào hoàng cung theo đường nước chảy bên ngoài, nên toàn bộ cửa ra vào đường nước chảy đã rào kín song sắt. Nếu như là một người trưởng thành thì tuyệt đối không thể đi qua được song sắt”.
"Vậy thì chuyện hôm nay thật kỳ quặc, hiện giờ Yến tần không được yêu thương, ai sẽ trăm phương ngàn kế cổ hại nàng ta? Chỉ vì vu oan cho Hoàng hậu mà tàn nhẫn độc ác như thế ư? Hay là giết người diệt khẩu?"
"Như thế cũng đã đủ rồi. Tuy Yến tần không được yêu thương, nhưng dù sao cũng là người của Nhị hoàng thúc. Nếu như Nhị hoàng thúc mượn cơ hội này gây sóng gió, Phụ hoàng muốn dẹp yên chuyện này, thì ngôi vị Hoàng hậu của Mẫu hậu có giữ được hay không thật khó mà nói.”
Mộ Dung Phong không nói nữa, hai người đều hiểu rõ, Phụ hoàng già rồi, bây giờ ngôi vị Hoàng hậu đã không chỉ đơn giản là ngôi vị Hoàng hậu.
Vũng nước Triều đình này, e là sắp bị khuấy lên.