Như Ý đỏ mặt nhìn qua khe cửa.
Người phụ nữ Nam Chiếu này cũng quá đanh đá, dũng mãnh rồi. Na Trát Nhất Nặc thân là một vị công chúa cao quý, vậy mà lại có thể giống như một người phụ nữ làm khói hoa trong rặng liễu, chủ động gắng sức để quyến rũ người khác.
Ca ca mới bắt đầu còn vờ tỏ vẻ đạo mạo, nghiêm trang, ai ngờ mới chưa qua hai hiệp đã biến thành ngoan ngoãn bỏ vũ khí đầu hàng rồi. Hiên Vương thì lòng như lửa đốt còn Na Trát Nhất Nặc thì ỡm ờ, giá bộ từ chối.
Giữa ban ngày ban mặt nhưng ở trong phủ của mình, hắn ta không cố kị lễ nghi phép tắc gì hết liền làm ra loại hành động lỗ mãng này.
Như Ý đứng thẳng người, có chút hối hận. Nàng ta không biết mình trăm phương ngàn kể lôi kéo Na Trát Nhất Nặc là đúng hay sai?
Nàng ta hưởng thụ cuộc sống được Kim Vũ đổi với nàng ta bảo sao nghe vậy, không thể không dựa vào Na Trát Nhất Nặc.
Hơn nữa, trong lòng nàng ta vẫn còn có chút oán hận Hiên vương phi, chỉ mong sao ca ca của mình bị người khác cướp đi, để cho Hiên vương phi cũng phải nếm mùi tủi hờn, bị chồng ruồng bỏ. Để xem nàng ta còn có thể đứng nói chuyện mà không đau lưng không.
Trong lúc nhất thời xúc động Như Ý đã nghe theo lời của Na Trát Nhất Nặc.
Nàng ta không cho rằng việc ca ca của mình lấy công chúa của Nam Chiếu có gì là không tốt, mẫu hậu đúng là buồn lo vô cớ. !Phong vương phi cứu Thái tử Nam Chiếu một mạng, Nam Chiếu sắp bị nàng ta thu vào túi rồi. Nếu như ca ca chỉ ngồi chờ chết mà không thay đổi điều gì thì sớm hay muộn cũng sẽ bị Phong vương ép rời khỏi vương vị.
Nàng ta vẫn cứ tự an ủi bản thân như vậy, đương nhiên là nàng ta cũng biết, bảo hổ lột da là rất khó. Đáng tiếc, nàng ta không tìm được ai để có thể thương lượng.
Ngay cả người chồng mà nàng ta có thể dựa vào nhất cũng chỉ đối xử tốt với nàng ta khi có tác dụng của thuốc do Na Trát Nhất Nặc mang đến.
Dùng loại thuốc này, Như Ý cảm thấy, tuy rằng Kim Vũ có thay đổi nhưng thi thoảng hắn ta trở nên ngây ngốc, giống như có hai con người cùng tồn tại trong một cơ thể, không ngừng đấu tranh với nhau.
Nếu không có Na Trát Nhất Nặc thì Kim Vũ sớm muộn gì cũng sẽ trở lại như xưa, hơn nữa còn đối với nàng ta càng thêm chán ghét.
Trong phòng, mưa gió không ngừng. Hiên Vương cũng đã tỉnh rượu mấy phần. Na Trát Nhất Nặc lười biếng dựa vào giường nhỏ, giữa hai hàng lông mày còn đọng lại ý xuân nóng bỏng, hơi thở phập phồng.
Hiên Vương nhíu mày: “Ngươi không phải là xử nữ?”
Na Trát Nhất Nặc mở to đôi mắt hạnh, cười mà như không cười: "Ngươi phải sao?
“Nói nhảm”.
“Nếu bản thân người đều không phải, ngươi tam thế tứ thiếp, vạn kiếp bất phục, thì tại sao lại yêu cầu nữ nhân chúng ta phải hoàn mỹ? Phong tục dân gian của Nam Chiếu cởi mở, không giống như nữ tử Trường An của ngươi. Vì vậy, ta cũng không dùng chuyện này để ép Hiên vương ngài phải cưới ta”
Hiên vương vung tay lên, nhíu mày: “Vậy ngươi hợp sức cùng Như Ý phí sức tự đề cử bản thân như vậy là vì cái gì? Bổn Vương thích giá cả rõ ràng”
Na Trát Nhất Nặc lại đổi sang tư thế mị hoặc hơn, cười nhìn Hiên vương: "Ta chỉ hỏi người, vừa nãy có vừa ý không? Có muốn vui sướng lần thứ hai không?"
Muốn.
Hiên vương đã trải qua vô số trận chiến, duyệt qua vô số nữ tử, hắn ta cũng phải thừa nhận rằng, vị công chúa Nam Chiếu này đúng là cao thủ trong chuyện chăn gối, phong lưu, mê hoặc, táo bạo đầy thủ đoạn, điêu luyện và rất linh hoạt.
Cho dù là ngựa gầy Dương Châu hay là ngựa khỏe dũng mãnh ở sa mạc phía bắc, không người phụ nữ nào có thể có được hương vị gợi cảm lâu dài này. Giống như tủy xương có mùi vị rất ngon đã được nếm thử là sẽ muốn được nếm lại lần nữa, đại khái chính là có ý như vậy. Lại nghĩ đến những người phụ nữ ở trong phủ đều hiền lành tẻ nhạt, hắn liền cảm thấy thật tẻ nhạt.
Hắn ta nuốt một ngụm nước bọt: “Kỹ thuật của người rất tốt”
Na Trát Nhất Nặc lười biếng đưa tay ôm cổ Hiên vương: “Đúng là như vậy, bản công chúa xông vào thiên hạ là dựa vào thực lực của bản thân, không phải như những nữ nhân chỉ biết dùng thủ đoạn một khóc hai nháo ba đòi treo cổ kia. Không có nam nhân nào từng nếm qua hương vị của ta mà không muốn chung sống lâu dài với ta”
Hiên vương không nói lời nào, trong lòng nhất thời có chút mâu thuẫn.
Hắn ta biết rằng việc mình chủ động kết hôn với Na Trát Nhất Nặc không phải là một bước đi khôn ngoan. Có một loại dã tâm gọi là tấm lòng của Tư Mã Siêu người qua đường đều biết.
“Bây giờ không phải lúc.", Hiên vương thẳng thắn nói.
Na Trát Nhất Nặc buông tay, nhặt quần áo mặc lên người.
“Bản công chúa không vội, ta sẽ không treo lên cây của ngươi. Sự trợ giúp của Nam Chiểu không phải chỉ có một mình người muốn có”
Ngay khi nàng ta vừa mới nâng người dậy thì Hiên vương liền bổ nhào tới.
“Nàng đã là người của bản vương rồi, còn muốn gả cho ai?” “Tự nhiên là gả cho người dám lấy ta” Hiên vương khẽ khịt mũi: “Bản vương có gì mà không dám? Nàng đợi đó cho ta, hai ngày sau sẽ có câu trả lời”
Hai ngày sau, chính là ngày đại hôn của Lục Vu.
Lãnh Băng Cơ với tư cách là người mai mối ở phú quốc công, không vào cung để đưa Lục Vụ xuất giá, mà cùng với đội ngũ đón dâu đợi ở ngoài cổng cung điện.
Thẩm Phong Vân mạnh mẽ cười trên con ngựa cao lớn màu trắng, trên người mặc hỉ phục màu đỏ, đeo một bông hoa ở ngực, đầu đội quan ngọc, nhìn chằm chằm cửa cung, có chút không kiềm chế được.
Bước tiếp theo, Lãnh Băng Cô vừa hay định lợi dụng tình thế này để chuyển hai cửa hàng có mối liên kết với nhau đang thua lỗ của Mộ Dung Phong chuyển thành Nghề Thường các, chuyên may hỉ phục cho tân nương. Chuyển dần trọng tâm kinh doanh đến Thượng Kinh. Tránh được phiền toái từ việc ngoài tầm tay với, đi lại khó khăn.
Đây cũng chính là lợi dụng hôn lễ của Lục Vụ để tạo hiệu ứng giật gân. Nàng đúng là một kẻ gian thương danh xứng với thực.
Thẩm Phong Vân xuống ngựa, cùng với Lục Vụ quỳ xuống cảm tạ hoàng ẩn. Sau đó, Lục Vu lại lên kiệu phượng cùng với đội ngũ rước dâu khí thế bừng bừng đi về phía phủ quốc công.
Xuống kiệu, bái đường rồi đưa vào động phòng. Tất cả mọi việc đều được tiến hành theo đúng trình tự thủ tục. Vân Triệt và Tinh Vân là hai tiểu hoa đồng, một người thì mặc vest đen, một người thì mặc váy xếp tầng màu trắng, trên tay cầm lẵng hoa, đi
trước dẫn đường, một đôi kim đồng ngọc nữ thật là đáng yêu.
Đối tân lang và tân nương dưới sự chúc phúc của quan khách và người nhà đã hoàn thành hôn lễ.