Người cuối cùng sót lại luôn là kẻ đứng xem náo nhiệt.
Lãnh Băng Cơ hài lòng duỗi người một cai1m, nhìn quanh quất trong phòng, Vu Phó tướng đang nghển cổ ra tò mò nhìn bên ngoài.
Nàng đi vào, thẳng thắn tra khảo:
“Vừa nãy rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Vụ Phó tướng lắc đầu:
"Ta chẳng biết đâu. Ta hôn mê mất, vừa mở mắt thì các người đã tụ họp ở đây cả rồi.”
Lãnh Băng Cơ “ha ha” cười:
“Không nói thật chứ gì? Có cần ta chậm một kim vào mông người hay không?”
Vu Phó tướng cái gì cũng không sợ, chỉ sợ mỗi chuyện bị kim châm vào mông. Đau thì không quá đau, chỉ có khiến ông đây ngượng chín hết cả mặt thôi. Vừa nghe thấy Lãnh Băng Cơ nói như thế, hắn ta đã buông vũ khí đầu hàng.
“Ta nói là được mà? Thuốc này đúng thật là do Triệu ma ma hạ. Nhưng có vẻ như Tri Thu đã có dự liệu từ lâu, thừa dịp Triệu ma ma giúp ta dùng bữa thì đổ hết cháo gà đi thì giữ lại chút nước tượng trưng thôi.”
“Ngươi thấy tận mắt?”
“Không hẳn, từ ngày mà người nói thế với ta, mỗi ngày ta đều kinh hồn bạt vía, ngủ cũng không dám ngủ. Người của Trắc phi nương nương vừa qua ngạnh cửa là tâm thần ta cũng sớm căng thẳng hết cả lên rồi.”
“Ngươi cũng không ăn bát cháo gà kia à?
“Hai mắt Triệu ma ma cứ nhìn ta chòng chọc ấy, ta không ăn làm sao được đây? Nhưng mà người chẳng phải đã cho ta thất bộ đoạn trường đấy à, ta âm thầm nuốt xuống, giữ được trong sạch”
Ngày hôm đó vốn chỉ là nói đùa mà thôi, nhưng Lãnh Băng Cơ biết rõ, một khi tbn đã có tính toán như thế thì chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn. Vụ Phó tướng không bằng lòng thì sao, cho dù có tạo bao nhiêu cơ hội phải nhét người vào cho Vụ Phó tướng bằng được. Mà Vụ Phó tướng lại chẳng dám đắc tội nàng ta, sau lưng cũng chỉ biết hành hạ người từng hầu hạ nàng ta thôi.
Giống như chuyện hôm nay, nếu như không phải Tri Thu cảnh giác, giữ lại một chiêu cho mình được cơn hoạn nạn, thì Triệu ma ma vừa đi, thu dọn sạch sẽ chén bát, đó, chính là chết không đối chứng, Phủi sạch mọi quan hệ với Lãnh Bằng Nguyệt.
Vu Phó tướng cho dù thật sự hoài nghi điều gì thì cùng lắm chỉ oán hận Tri Thu không biết xấu hổ thôi.
Cho nên, ngày ấy đùa giỡn là thế, nhưng Lãnh Băng Cơ thật sự đưa cho Vụ Phó tướng một viên Thanh Tâm Hoàn, vốn nghĩ chỉ là sự chuẩn bị vô dụng, nào ngờ thật sự phải dùng đến.
“Sau đấy thì sao? Vương gia đến à?”
"Tất nhiên là không đơn giản như thế rồi”
Vụ Phó tướng thò đầu nhìn ra bên ngoài thám thính thử, thỏ thẻ kể:
“Sau đó một tên ranh con âm thầm đi vào, ôm Tri Thu để lên giường ta, lúc này mới khép cửa đi ra ngoài. Hắn vừa đi thì Tri Thu lập tức đứng bật dậy, đào mình xuống giường. Ta lập tức không động đậy, giả vờ ngủ mất, không dám hó hé gì.”
Lãnh Băng Cơ híp mắt:
“Đúng là Tri Thu không hề đơn giản chút nào, không ngờ lại dám tính toán Mộ Dung Phong. Mộ Dung Phong bây giờ là người cấm buộc phải chịu thiệt, khó trách ban nãy sắc mặt hắn khó coi như thế. Ban nãy, sao người không đứng ra vạch trần Tri Thu đi?”
“Ngươi nói đùa à, nếu ta bảo ta không hề hôn mê, thì chẳng phải người khác sẽ hiểu lầm ta mới là người nhìn Tri Thu không một mảnh vải ư? Trắc phi nương nương lại muốn tính kế ta thì làm sao?”
Lãnh Băng Cơ hừ:
"Còn tưởng người đối xử với Mộ Dung Phong chân thành đến thế nào. Hóa ra cũng chỉ là chưa đến thời điểm cần phản bội thôi”
“Đao thương thì cần được chứ diễm phúc này ta không muốn đoạt lấy làm gì. Nếu như hôm nay ta trúng chiều, Vương gia đẩy cửa vào nhìn thấy hai ta lăn lộn một chỗ nằm trên giường, cái mặt mo này của tôi còn giấu được đi đâu nữa? Hôm nay tôi mới nhận ra là đàn bà phiền phức, một đám đàn bà thì còn phiền phức hơn gấp bội. Cả đời này tôi có thăng quan tiến chức đến đâu cũng chỉ một vợ là hết, tuyệt đối không năm thê bảy thiếp mà làm gì”.
Đáng thương tuổi trẻ chưa trải sự đời.
Lãnh Băng Cơ chỉ có thể vừa an ủi vừa thôi miên:
“Thật ra thì trên đời này củ cải trắng mơn mởn hãy còn nhiều lắm, chỉ là Vương gia nhà ngươi mắt mù, toàn tự tay chọn mấy cây củ cải ung thối, đáng đời hôn sự cũng nát bét theo”.
Vụ Phó tướng rốt cuộc không nhịn được, có mấy lời không nói ra không vui:
“Vương phi có đang giúp sai người không vậy, tại sao lại để nha đầu kia vào cửa nhà Vương gia. Ngươi không sợ mình thiệt thòi u?"
Lãnh Băng Cơ sâu lắng thở dài;
“Ta cũng đâu có muốn, nhưng ai bảo Vương gia các ngươi phong lưu đa tình, gặp ai cũng mê chứ?”
“Vương gia chúng ta phong lưu ư?”.
Vụ Phó tướng cười nắc nẻ, vết thương kéo ra, thiếu chút nữa đứt hơi, “Đau đau đau” hộ liền mấy tiếng.
“Ta gần như là theo Vương gia như hình với bóng mà lớn lên. Vương gia chúng ta từ trước đến nay luôn giữ mình trong sạch, ngay cả một con muỗi cái cũng chẳng để nó lại gần được mình nữa kìa chứ đừng nói là đàn bà, bây giờ chỉ sợ là vẫn còn rất ngây thơ đấy. Ban đầu Huệ phi nương nương cũng đưa qua cho hắn ta hai nha đầu thông đầu trông đến là yểu điệu, đều bị hắn ta sai phái đến dọn chuồng ngựa tận hai năm đấy”.
| "Trong suốt mấy năm qua, mỗi lần khải hoàn về kinh, mấy đại cô nương rồi tiểu tức phụ đứng đầy hai bên đường nhìn hắn ta thúc ngựa chạy dài, biết bao nhiêu người tương tư đến bệnh. Biết bao nhiêu quan viên mong muốn gả con gái mình vào Phong Vương phủ, đủ loại vô tình gặp gỡ, đủ loại thủ đoạn đủ loại tầng lớp. Vương gia nào có nhìn thẳng một ai đâu?”
| Lãnh Băng Cơ cảm thấy Mộ Dung Phong mà Vu Phó tướng nhắc đến và người mình quen biết vốn dĩ không phải cùng một người. Lần đầu tiên gặp mặt, hắn ôm Lãnh Băng Nguyệt, cái vẻ mặt híp mắt gian trá mượn lực dúi vào trong ngực người ta, độ đểu cáng mười trên mười.
Có vài lời, nghe cho vui thì được, chứ đừng tưởng thật.
Nhưng mà chuyện người này thu hút ong bướm là thật, khó trách lại ngạo mạn như thế, lại còn tưởng bở mình có ý với hắn, đúng là mặt dày.
Còn tên tiểu tốt dưới trướng Vu Phó tướng nhận hối lộ của Lãnh Bằng Nguyệt kia, Vụ Phó tướng cũng chẳng buồn làm gì hắn, cũng không cho phép Lãnh Băng Cơ nhúng tay xử trí. Hắn ta bảo, đợi thân thể mình tốt lên thì sẽ tự tay tẩn cho tên đó răng rụng đầy đất.
Chuyện của Trị Thu bắt đầu dấy lên xôn xao trong phủ.
Chủ tử trong Vương phủ vốn ít, việc cũng nhàn, từ lúc Lãnh Băng Cơ và Lãnh Bằng Nguyệt vào cửa thì việc náo nhiệt cũng từng bừng không thôi, chuyện xấu của Tri Thu càng kích thích hơn nữa. Bọn hạ nhân ai nấy vui vẻ kể lại, đứa nào cũng mỏi mắt trông chờ, xem Mộ Dung Phong sẽ xử lý Tri Thu thể nào đây.
Mộ Dung Phong nhịn một cơn lửa giận chẳng biết đi đầu trút. Chuyện xử lý Tri Thu thì đơn giản lại thô bạo, cứ trực tiếp ném cho quản gia, để ông ta gả Tri Thu ra ngoài là được rồi, cũng có thể tạo ra hiệu quả giết gà dọa khỉ. Chỗ của Lãnh Băng Nguyệt thì cứ bố trí thêm hai nha đầu thông minh lanh lợi là được.
Chuyện phát triển đến sau này, chính hắn cũng không xác định được cuối cùng mình bị Tri Thu tính kế, hay là bị Lãnh Băng Nguyệt tính kế đây nữa. Nhưng chuyện ấy không phải là chuyện mà hắn ta để ý đến, chuyện khiến hắn phải tức giận chính là thái độ hân hoan đối với việc này của Lãnh Băng Cơ.
Người phụ nữ đáng chết này cười trên nỗi đau kẻ khác thì thôi đi, còn chậm dầu vào lửa, có phải thấy mình chiều chuộng, nâng Tri Thu lên tận mây xanh cũng sẽ không hề phật lòng mà thậm chí còn hò hét cổ vũ hay không?
Nàng ta chính là sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
Lúc màn kịch đã hạ xuống hồi lâu sau, Lãnh Băng Nguyệt mới mang theo mí mắt sưng đỏ đến tìm hắn, đi theo sau là Tri Thu. Vừa vào cửa đã quỳ sụp xuống, quỳ hướng Mộ Dung Phong tha tội.
“Thiếp chỉ có ý tốt muốn để cho Tri Thu chăm sóc cho phó tướng. Ai ngờ lại xảy ra chuyện xấu này, là thiếp dạy dỗ kẻ dưới chưa đủ nghiêm. Thiếp không hề có ý muốn đùn đẩy trách nhiệm, khẩn xin Vương thứ tội”
Mộ Dung Phong chỉ nhìn nàng ta một cái, không hề nói năng gì,
Lãnh Bằng Nguyệt thấp thỏm ngẩng mặt lên:
“Vừa nãy khi thiếp quay về Tử Đằng Tiểu Trúc thì lập tức truy tra đám tôi tớ, mới biết, nha đầu Đinh Hương trong viện cứ ngỡ rằng phần cháo gà này đã cho thiếp dùng, cho nên mới dựa theo lệ cũ mà bỏ vào trong chảo thêm chút thuốc an thần, giúp ngủ ngon”
“Triệu ma ma cũng không biết chuyện này, nên mới mang đi cho Tri Thu ăn, bởi thế nên đã tạo thành sự việc hiểu lầm ngày | hôm nay. Tất cả mọi chuyện đều là thiếp sai, Tri Thu cũng đã chịu thiệt thòi. Nếu Vương gia muốn trách phạt, xin cứ trách phạt thiếp đi ạ”
Ánh mắt Mộ Dung Phong lóe lên, rõ ràng là bán tín bán nghi với lời Lãnh Bằng Nguyệt. Thông thường, dược liệu an thần hoàn toàn không xuất hiện những triệu chứng mà Tri Thu có, Băng Nguyệt vì tình cảm sâu đậm giữa chủ tớ hai người, muốn bảo toàn hai người này nên mới đổ hết tội lỗi lên người đám tôi tớ khác ư?
- -----------------