Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 195: Chương 195: Đi ngủ? Ngươi có được không?




Bị điểm huyệt đạo, Lãnh Băng Cơ miệng không thể nói được trong lòng cảm thấy bất lực mà thở dài. Có một nha hoàn ngốc như vậy, người ta không bắt nàng thì bắt ai đây?

Nàng ngẩng mặt lên, nhìn bản thân mình, từ trên ngọn cây nàng nhìn thấy nam nhân yêu nghiệt mặc hồng y vụt qua như chuồn chuồn đỏ lướt trên mặt nước, rồi lại nhìn lại dưới chân, khóc lóc thảm thiết. Chỉ với thân thủ của đám người này, hai thị vệ ngu ngốc đó muốn đuổi kịp người ta căn bản là rất khó.

Xem ra hôm nay, nàng dâu của Mộ Dung Phong bị người ta bắt cóc rồi. Sớm biết, thì đã để gã sai vặt đó đi cùng nàng, haizz, đúng là hối hận không kịp mà.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nam nhân yêu nghiệt đó có vẻ ngoài hồng nhan họa thủy như vậy, chỉ cần vẫy vẫy tay, thì ngay cả một lượng bạc cũng chẳng cần đến, nhất định sẽ có một đống người đẹp đuổi theo rồi nhào vào lòng, còn khuynh gia bại sản nữa chứ, nhưng tại sao hắn cứ luôn bám theo mình vậy? Xông vào một nơi nguy hiểm như vương phủ quậy náo thì thôi đi, hôm nay đừng nói là đi ngang qua rồi trùng hợp bắt cóc đó chứ?

Chỗ này chỉ cách phần mộ của mẫu thân một mũi tên, e là không phải là canh để bắt thỏ rồi?

Mặc dù bề ngoài bản thân rất tiêu sái, nhưng cũng không thể khiến nam nhân như hắn liều mạng nguy hiểm đến để quyến rũ được. Trừ phi là không làm được Mộ Dung Phong, nên tặng hắn một cái mũ xanh để báo thù?

Nam nhân yêu nghiệt cúi thấp đầu, liếc nhìn khuôn mặt đang ngây ra của Lãnh Băng Cơ, cười tà mị: “Sao vậy, nhìn trực tiếp thẳng vào ta như vậy, lẽ nào là không đợi được nữa sao? Nơi này là thanh thiên bạch nhật, và nơi hoang dã, không thích hợp đầu”

Lãnh Băng Cơ không thể nói chuyện, càng không thể kháng cự. Chỉ thuận theo chiếc cằm trắng nõn của hắn, rồi chuyển xuống vị trí yết hầu, sau đó lại hướng xuống, mắt dò thăm hướng vào trong cổ họng của hắn ta nhìn xuống. Cuối cùng, nhấc ngón tay lên và chọc chọc vào ngực hắn.

Cảm giác tay không tồi, mềm mềm mại mại, đúng là hàng thật giá thật.

Nam nhân yêu nghiệt nhất thời giống như quả bóng bay được bơm đầy hơi bị một cái tăm đâm vào, từ trong cổ họng bỗng phát ra một tiếng “ực”, thân hình không vững, dẫn theo Lãnh Băng Cơ nhảy xuống.

Theo điều kiện có phản xạ, Lãnh Bằng Cơ bảo vệ cái bụng nhỏ của mình, nàng từ từ co rụt người lại.

May mà khi quả bóng bay bị vỡ chỉ còn luồng hơi cuối cùng, phản chiếu ánh sáng, hướng lên trên nhảy vọt một cái, hai người họ đáp xuống đất một cách vững vàng.

“Ngươi có còn là nữ nhân không? Sao người lại không biết liêm sỉ như vậy chứ, sờ mó bừa bãi!” Nam nhận yêu nghiệt thở hổn hển không ra hơi vì tức giận giống y chang Mộ Dung Phong.

Lãnh Băng Cơ chớp chớp mắt, không thèm để ý.

Nam nhận yêu nghiệt lúc này mới nhớ ra, bản thân đã điểm huyệt cầm của nàng. Ngón tay lớn lúc này giương ra, ngay lập tức giải huyệt.

Cuối cùng Lãnh Băng Cơ cũng có thể mở miệng nói chuyện, nàng ngay lập tức trút hơi thở của mình ra một cách thoải mái.

“Ta tốt xấu gì cũng là nữ nhân mang thai, người làm ta hết hồn như vậy, không sợ sẽ động đến thai khí của ta sao? Ta và người không thì không oán, sao người lại cứ để mắt đến rồi ức hiếp ta vậy?”

Nam nhân yêu nghiệt buông nàng ra, sửa sửa lại cổ áo của mình, rồi hừ lạnh một tiếng: “Mấy hôm nay Mộ Dung Phong bị chấn động, không đuổi theo kịp, nhưng vẫn chưa xong đầu. Ta không cho hắn chút mặt mũi này, sợ là hắn sẽ không biết bản thân mình mang họ gì?

“Lúc đó Mộ Dung Phong sẽ đào mộ của ngươi, hoặc là chiếm tiện nghi của ngươi, bạn có đầu nợ có chủ, ngươi cứ đi tìm chàng ta, tìm đến ta làm cái gì chứ?”

Nam nhân yêu nghiệt xông đến và cười tà mị với nàng: “Có mối hận nào ghê gớm hơn là đoạt thế không? Huống hồ, còn có áo khoác nhỏ nữa, cha nợ con trả. Đợi ta ngủ với ngươi, ta sẽ lấy y phục của người đi chọc tức chết hẳn”

Ánh mắt Lãnh Băng Cơ mỉa mai lướt qua ngực hắn: “Ngủ với ta sao? Ngủ ở đâu? Nằm yên hay là động đậy? Ngươi có được không?”

“Có được hay không, chút nữa người sẽ biết thôi. Nữ nhân của Mộ Dung Phong quả thật là khác người, khi quyến rũ nam nhân, lại có thể dũng mãnh như vậy. Bổn thiếu có chút không kiên nhẫn được rồi đó. Bây giờ người ngoan ngoãn đi theo, hay là để ta điểm huyệt toàn thân người, mang người đi động phòng đây?”.

Còn có thể lựa chọn sao?

“Có những việc phản kháng cũng không được, bình thường ta luôn cố gắng để bản thân được hưởng thụ. Tôi tự mình đến vậy.”

Nam nhân yêu nghiệt liếc qua tay nàng một cách đầy ẩn ý: “Ta biết người đang suy nghĩ gì, cũng biết độc dược của người rất lợi hại. Cho nên, người tự mình giao độc dược ở trên người người ra đây? Hay là ta tự mình lục soát?”

Lãnh Băng Cơ thở dài: “Nếu trên người ta có độc thì khi người mang ta bay trên ngọn cây đã tặng người luôn rồi, sao phải đợi đến bây giờ chứ?”

“Ta không tin, từ trước tới nay ta không tin tưởng những lời mà nữ nhân nói một cách dễ dàng”

Nam nhận yêu nghiệt vươn tay về phía nàng, chạm vào tay áo và eo của nàng rồi sau đó đưa tay về phía cổ áo của nàng.

Lãnh Bằng Cơ lùi lại hai bước: “Chính người cũng có mà còn muốn chiếm tiện nghi của ta làm gì? Ta cởi cho người xem là được”

Động tác trên tay của nam nhân yêu nghiệt dừng lại: “Thực ra, khi ta ôm eo của người đã sờ qua rồi, bây giờ người giả vờ nghiêm túc thì đã quá muộn. Đi thôi, hãy ngoan ngoãn một chút đi”

“Đi đâu?”

“Động phòng.”

Ngân châm trên đầu ngón tay của Lãnh Băng Cơ đã sẵn sàng để hành động.

Nam nhân yêu nghiệt đưa tay lên, muốn đánh nàng hôn mê.

Nàng vội vàng xua tay: “Đùa thôi, ta luôn có ý tứ, chỉ là phản kháng một chút mà thôi, nếu như quay lại mà vương gia có hỏi đến, cũng sẽ biết là do ngươi ép ta chứ không phải do ta tự nguyện”

Nàng biết điều mà đi phía trước, nam nhân yêu nghiệt theo sát phía sau, theo dõi từng cử chỉ của nàng một cách cẩn thận.

Đi bộ mất hơn năm phút, hai người rẽ vào một con đường nhỏ, có bốn chiếc xe ngựa giống hệt nhau đậu ở ngã ba đường, xa phu mặc quần áo bình thường rất phổ biến.

Hai người lên xe ngựa, nam nhân yêu nghiệt dùng mảnh vải đen che đi đôi mắt của Lãnh Băng Cơ, sau đó bốn chiếc xe ngựa cùng nhau khởi hành, lần lượt đi về hai hướng khác nhau.

“Ngươi tên là gì?” Lãnh Băng Cơ hỏi nhưng không có ai trả lời.

“Ngươi bắt cóc ta mà người không nhân cơ hội này để lấy một khoản tiền ở chỗ Mộ Dung Phong sao?”

Nam nhân yêu nghiệt vẫn không lời nào, nhưng mà từ chóp mũi lại hừ khẽ, giống như đang giễu cợt việc nàng đã đánh giá bản thân mình quá cao.

“Tuy rằng vương gia không thích ta, nhưng cũng phải có giá trị mấy ngàn lượng bạc chứ?”

“Dáng vẻ của người anh tuấn đẹp trai như vậy, cũng không thiếu nữ nhân vây quanh, sẽ không đến mức đói bụng mà ăn quàng đấy chứ?”

“Có phải lúc nãy ngươi rơi từ trên ngọn cây xuống đất là vì người bị thương nặng hơn Mộ Dung Phong, không khống chế được chân khí ở trong cơ thể có đúng không?”.

Sau đó, nam nhân yêu nghiệt không thích nàng nói chuyện ồn ào nên đã điểm vào huyệt ngủ của nàng.

Khi tỉnh lại một lần nữa, nàng đã ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Lều gấm, trưng bày đồ cổ, phong cách sang trọng quý phái, hoa lệ rực rỡ, giống như ở trong cung điện có chạm trổ xà ngang và mái nhà bằng ngọc.

Nhưng mà trong không khói lại có một mùi đất ẩm ướt và lạnh lẽo, khiến nàng cảm thấy nghi ngờ liệu đây có phải ở dưới lòng đất không.

Lãnh Băng Cơ nhìn bảy viên dạ minh châu treo trên nóc lều một lúc rồi mới từ từ đứng dậy.

Hình như nam nhân yêu nghiệt vừa mới tắm xong, đang ngồi trước bàn trang điểm, nhìn vào gương đồng mà chải đầu, nghe thấy tiếng động ở chỗ nàng thì quay lại.

“Tỉnh rồi sao? Ngủ say như heo chết, khiến cho bản thiếu không có hứng thú.”

“Không phải ta ngủ mà là hôn mê có được không? Ngươi không nghĩ lại xem có phải mình đã ra tay quá độc ác rồi không?” Lãnh Băng Cơ lắc đầu, vẫn cảm thấy hơi buồn ngủ.

Nam nhân yêu nghiệt đứng dậy, khoanh tay mà nhìn nàng một cách bình tĩnh, trong mắt hiện lên vẻ gian xảo của một con hồ ly.

“Một nữ nhân bình thường tỉnh lại sau cơn hôn mê. Không phải điều đầu tiên là kiểm tra xem quần áo của mình có còn nguyên vẹn hay không và liệu mình có bị bắt nạt hay không sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.