Gương mặt Lãnh Bằng Nguyệt cảm động đến rơi nước mắt: “Băng Nguyệt đa tạ Huệ Phi nương nương che chở, nếu không ta thật chẳng biết như thế nào cho phải”
Huệ Phi hừ nhẹ một tiếng: “Chỉ có thể trách người ngu dốt, mỗi ngày canh giữ bên cạnh Phong nhi, vậy mà khiến cho hắn chán ghét mà vứt bỏ như vậy, ngay cả khi có cốt nhục cũng nhất quyết muốn phá bỏ, có thể tưởng tượng được, dù cho người sinh hạ đứa bé này, sợ là cũng không được cưng chiều".
Lãnh Bằng Nguyệt thấp giọng khóc nức nở, vẻ mặt ủy khuất: “Thủ đoạn của tỷ tỷ lợi hại, Băng Nguyệt tự biết không phải là đối thủ của nàng, bây giờ không còn cầu gì hơn, chỉ mong có thể sinh hạ đứa bé này, chăm chỉ nuôi nấng nó trưởng thành, tuổi già cũng có người trông cậy vào”.
“Ngươi nghĩ như vậy là đúng” Huệ Phi khẳng định gật đầu: “Nữ nhân được sủng ái, nhiều nhất cũng chỉ là ba năm rưỡi, nhiều lắm khoảng mười năm sau, chỉ có bồi dưỡng được một đứa con trai nối dõi ưu tú, đó mới là vinh quang cả đời.
Tuy rằng ta ở trong cung này, ta vẫn biết một chút biến động nhỏ của người trong Kỳ vương phủ. Ngươi thật sự không phải là đối thủ của Lãnh Băng Cơ nàng, về chút thủ đoạn nhỏ này căn bản không đáng để nhắc tới. Khuyên người thu lại suy nghĩ này, cứ việc yên tâm giữ được đứa bé này, ngày sau chắc chắn không thiếu vinh hoa phú quý của ngươi”.
Dáng vẻ Lãnh Băng Nguyệt vừa thành khẩn vừa sợ hãi: “Đa tạ Huệ Phi nương nương dạy bảo, Băng Nguyệt đương nhiên xin nghe theo ý chỉ của ngài, tuyệt đối sẽ không cô phụ kỳ vọng của ngài”.
Ánh mắt Huệ Phi lóe lên tia sáng: “Vậy hiện tại bản cung hỏi người, hài tử trong bụng Lãnh Băng Cơ rốt cuộc có phải là của Phong nhi không?”
Lãnh Bằng Nguyệt ấp a ấp úng, dáng vẻ như có điều kiêng kỵ, không dám bẩm báo sự thật.
Trong lòng Huệ Phi trùng xuống, cảm thấy phản ứng của Lãnh Băng Nguyệt cũng đủ nói rõ rất nhiều chuyện, không khỏi lên. cơn giận dữ.
Cung nhân vừa lúc đó tiến đến: “Khởi bẩm nương nương, Phong Vương gia ở ngoài điện cầu kiến”
Huệ Phi ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Lãnh Băng Nguyệt: “Tuyên” Cung nhân vén rèm, Mộ Dung Phong hơi cúi người, rảo bước tiến vào cánh cửa, hành lễ vấn an về phía Huệ Phi.
Huệ Phi để tất cả cùng nhân bên cạnh đều lui xuống, cũng bảo Lãnh Bằng Nguyệt cùng lui xuống đi nghỉ ngơi, lúc này mới hòa ái vỗ vỗ la hán tháp bên cạnh: “Ngồi đi”
Mộ Dung Phong ngồi xuống bên cạnh.
Kể từ lần trước Mộ Dung Phong giả vờ bị thương, dọa cho Huệ Phi sợ hãi, đối với thái độ của nhi tử mình rõ ràng có sự khác biệt. Lúc nói chuyện nhìn sắc mặt của hắn không chuyên chế giống như hồi trước.
"Băng Cơ không có sao chứ?”
Mộ Dung Phong gật đầu: “Mẫu hậu yên tâm, Băng Cô nàng không có chuyện gì, là hài nhi lừa gạt nàng một việc, khiến nàng cảm thấy bất ngờ.”
“Ta đã nói, tính tình hài tử này thông suốt còn không đến mức ghen tị như thế. Vậy mà vừa mở miệng đã muốn phá bỏ hài tử trong bụng muội muội ruột, cũng thật nhẫn tâm”
Mộ Dung Phong mím môi mỏng: "Lời này là ý của nhi thần, Băng Cơ cũng không nhiều lời”
Huệ Phi kinh ngạc nhướng mi: “Đây là vì sao? Đây chính là việc mà người khác ước ao không được. Dưới gối Hiên Vương và Duệ vương đều là quận chúa, Hạo Vương phi đến bây giờ vẫn chưa sinh con, tất cả mọi người đều âm thầm ra sức tranh đoạt, Băng Nguyệt có thể mang thai, đây là việc vui”
“Nhi thần có mắt như mù, Lãnh Bằng Nguyệt này thất đức, thủ đoạn lại độc ác, lạm sát kẻ vô tội, ngay cả đứa bé này cũng là do nàng ta lợi dụng thủ đoạn hèn hạ có bầu, vô dĩ không hề xứng làm mẫu thân. Nhi thần nghĩ cũng cảm thấy ghê tởm giống như nuốt phải con ruồi”
“Thì ra là thế, bổn cung đã nói, Phong nhi nhà ta sẽ không vô duyên vô cớ làm ra quyết định này. Có điều, hài tử là vô tội, là cốt nhục của con, sao có thể nói không cần là không cần? Nếu như con nghĩ Lãnh Băng Nguyệt không có tư cách nuôi dạy hài tử, ngược lại rất đơn giản, chờ hài tử được sinh ra, bất luận nam hay nữ, trực tiếp về danh nghĩa của Băng Cơ.
Về phần Lãnh Băng Nguyệt, như thế nào tùy con xử lý, vứt bỏ hay là để nàng ta tự sinh tự diệt, chỉ cần có thể cho Lãnh Tướng một lời giải thích là được.”
Đối mặt với lời tận tình khuyên bảo như vậy của Huệ Phi, Mộ Dung Phong cảm thấy rất bất ngờ. Hắn cho rằng Huệ Phi sẽ vô cùng lạnh lùng kiên quyết, hơn nữa bá đạo ra lệnh cho mình, để cho mình phải tiếp nhận Lãnh Băng Nguyệt cùng hài tử trong bụng nàng. Không nghĩ tới lại hướng dẫn từng bước như vậy, hơn nữa còn nhượng bộ từng chút một sau khi nghe ý kiến của mình.
Điều này ngược lại khiến hắn không thể nào tiếp tục cố chấp kiên trì chính kiến của mình.
Mộ Dung Phong gật đầu: “Mẫu phi nói rất phải, vậy nghe theo mẫu phi”
Huệ Phi rất thoả mãn, nhi tử hôm nay thuận theo như vậy. Quả thật là nhu có thể khắc cương, do trước đây quá chuyên chế cho nên mới khiến hắn trước đây chống đối mình khắp nơi.
"Tốt lắm, vừa rồi ngự y nói, thai nhi của Băng Nguyệt tạm thời hình như bất ổn, lúc nào cũng có thể có nguy cơ thai trượt. Cho nên, tạm thời để Băng Nguyệt ở tại trong cung nuôi thai đi, chờ thêm hai tháng nữa, ổn định một chút thì lại để cho nàng ta trở lại Kỳ vương phủ”
Ai ngờ Mộ Dung Phong vậy mà lắc đầu: “Mẫu phi mỗi ngày đã rất vất vả, không nên để Băng Nguyệt ở đây quấy rối người. Nhi thần liền mang theo Băng Nguyệt quay về Vương phủ, lại nghiêm túc dựa theo lời thái y căn dặn, để Băng Nguyệt nuôi dưỡng cái thai cho tốt”.
Thái độ của hắn thay đổi nhanh như vậy, Huệ Phi có chút kinh ngạc, trong ngực nghĩ thầm, sợ rằng hắn lại có hành động mờ ám gì, sau khi mang Lãnh Bằng Nguyệt về Vương phủ, sau lưng lại động tay chân gì đó.
Bà ta nghi ngờ nhìn hai mắt Mộ Dung Phong, ý vị sâu xa nói: “Con sắp phải làm phụ thân rồi, đến lúc đó con sẽ biết, máu mủ ruột thịt, hài tử này chính là ruột thịt của mình, là của người khác không thay thế được. Con cũng không nên nhất thời xúc động, đề lấy lòng ai đó mà làm ra quyết định khiến mình hối hận".
Mộ Dung Phong lập tức nghe được ẩn ý của Huệ Phi, cũng không biện bạch, gật đầu nói: “Vậy nhi thần sẽ không ở lại nữa, về sớm một chút, nhất định chăm sóc tốt Băng Cơ và Bằng Nguyệt, để tâm nguyện của mẫu phi sớm ngày được thỏa mãn”
Huệ Phi cũng không muốn nói thêm nữa, gật đầu, sai người gọi Lãnh Bằng Nguyệt tới, để cho nàng ta theo Mộ Dung Phong trở về phủ.
Trong lòng Lãnh Bằng Nguyệt có chút thấp thỏm, không biết Mộ Dung Phong có phải hồi tâm chuyển ý hay không, len lén nhìn sắc mặt của hắn, giăng đầy mây đen, thế nhưng lại không tàn nhẫn, lãnh khốc vô tình giống như hôm nay ở Tướng phủ.
“Vương gia” Nàng ta thử thăm dò gọi hắn một tiếng, muốn hòa hoãn bầu không khí khiến người ta hít thở không thông giữa hai người.
“Câm miệng”
Giọng nói của Mộ Dung Phong không lớn, lại lạnh như băng không có một chút độ ấm nào, mang theo áp lực nặng nề, sau đó một chữ một cái.
“Kể từ hôm nay, tốt nhất không nên xuất hiện trước mặt bản vương, không nên nói bậy một chữ ở trước mặt Băng Cơ. Nếu không, bản vương không thể bảo đảm, ta sẽ còn một chút sự kiên trì nào đối với người. Trong Kỳ vương phủ cũng có điều ngoài ý muốn.”
Đây không chỉ là lạnh lùng từ chối người ngàn dặm, ghét cay ghét đắng, thậm chí còn có uy hiếp.
Lãnh Băng Nguyệt thức thời ngậm miệng lại, siết chặt cạp váy, ác độc nhìn chằm chằm bóng dáng to cho anh tuấn của Mộ Dung Phong, hung hăng cắn răng.
Đây vốn là thái độ của Mộ Dung Phong chỉ có khi đối mặt với Lãnh Băng Cơ. Mọi thứ vốn dĩ thuộc về mình cuối cùng lại bị Lãnh Băng Cơ cướp đi tất cả, một chút cũng không còn.