Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 440: Chương 440: Đứa trẻ này ngốc rồi






Mộ Dung Phong giống như một cơn gió xông ra khỏi Tử Đằng tiểu trúc. Dường như là nhảy múa, hưng phấn đến trên trán toàn là mồ hôi, quay vòng vòng giống như con quay ở trong phủ.

Loại cảm giác này, giống như là người nhặt được mỏ vàng, một đêm đột nhiên trở nên giàu có, hận không thể khoe khoang khắp thiên hạ đều biết, nhưng lại không thể làm ầm lên, sợ người khác biết.

Nhịn đến nỗi đau đầu.

Trong phủ thị vệ đang trông coi có chút ngây ngẩn, không nói lên lời, vương gia nhà mình có phải là bị cuồng loạn rồi không? Khoa chân múa tay, giống như kẻ ngớ ngẩn, còn là Kỳ vương gia chỉ huy thiên quân vạn mã kia sao?

Sợ rằng không phải là vương phi nương nương hôn mê bất tỉnh, chuyện gì xấu có thể xảy ra được chứ? Nghe nói một lòng ham muốn mà mất đi lí trí chính là như vậy, giống như điên dại, còn mất hết tính người. Bình thường tát một cái là tốt rồi.

Nhưng cái tát này ai cũng không dám ra tay, lỡ như vương gia đánh trả, xác thịt bình thường chịu không nổi đâu.

Có người tìm Giang lương y và Vu phó tướng đến: “Mau đi coi thử xem đi, vương gia nhà chúng ta sợ rằng là lo lắng đến mất đi lí trí rồi.”

Hai người vừa nghe thấy không tốt, vội vội vàng vàng chạy đến, đi đến trước mặt Mộ Dung Phong.

Mộ Dung Phong một tay nắm lấy tay Vu tướng quân, vô cùng thành khẩn và thiết tha: "Tát ta một cái, nhanh lên! Dùng lực thật mạnh!”

Quả nhiên, đứa trẻ này ngốc rồi.

Vụ phó tướng giơ tay lên, dùng lực chuẩn bị cảm xúc, nhưng không dám đánh vào mặt: “bốc” một tiếng đánh vào trên ngực hằn.

Cơ thể Mộ Dung Phong nghiêng về một bên, nhếch miệng cười ngây dại: “Có chút đau. Là sự thật, haha, thật là tốt" Xem ra, đánh vào ngực không có hiệu quả lắm, lại càng thêm điên loạn. Vụ phó tướng buồn bực hỏi: “Có chuyện vui gì vậy?"

"Có, có” Mộ Dung Phong hưng phấn hai mắt phát sáng: "Nhưng bổn vương không nói. Bằng không Băng Cơ tỉnh rồi, bổn vương khẳng định phải chịu Lang Nha Bổng, nhớ kĩ, chút nữa Băng Cơ lại tức giận thế nào nữa, các người ai cũng không được ngăn cản. Để nàng ấy phát tiết, biết chưa hả?”

Đương nhiên biết, vương phi nương nương tức giận, ai dám ngăn cản chứ, toàn bộ người trong vương phủ đều biết.

Lần đầu tiên nhìn thấy một người hi vọng bị đánh như thế, Kỳ vương gia không phải là điện thì là gì? Lang Nha Bồng đánh người, lại thêm toàn lực của vương phi nương nương, người đó không phải toàn thân là lỗ máu, trở thành cái sàng sao?

Nếu không, lại chữa trị nữa?

Vụ phó tướng quay mặt đưa mắt liếc nhìn Giang lương y một cái, Giang lương y cũng kiên định gật gật đầu, hơn nữa không nhẫn tâm nhắm mắt lại.

Thế là, Vu phó tướng vung bàn tay lên, quả nhiên liền hướng về phía trên mặt Mộ Dung Phong chào hỏi.

Mộ Dung Phong phản ứng rất nhanh, nghiêng người liền tránh thoát, tức giận nhìn Vu phó tướng: "Người làm cái gì vậy?”

“Tỉnh rồi? Ta tưởng rằng người tẩu hỏa nhập ma rồi”

“Ngươi mới tẩu hỏa nhập ma”

Mộ Dung Phong trong lòng tràn đầy hưng phấn, còn không thể chia sẻ với người khác, nhịn đến trong lòng khó chịu. Nhưng nếu như nói ra, bản thân sẽ trở thành trò cười lớn nhất trong năm, mất hết anh minh.

Dù sao, đêm ngủ đúng là thê tử nhưng lại nhận sai người này, không phải là tên ngốc bình thường có thể làm ra.

Hắn dùng lực nắm chặt tay, khoé miệng đã sắp kéo đến quai hàm rồi, giơ tay liền đẩy Vu phó tướng sang một bên: “Nói với ngươi, ngươi cũng không hiểu, một tên ngốc”

Vu phó tướng nghi hoặc gãi gãi đầu, Giang lương y cũng hít một hơi: “Tính tình thay đổi lớn, trừ phi là quỷ nhập vào người rồi?”

Mộ Dung Phong không rảnh để ý đến hai người, hùng hùng hố hố liền phỏng tới Triều Thiên Khuyết, hưng phấn đến nỗi lỗ chân lông toàn thân dường như đều nở ra, hắn tin chắc, suy đoán của hắn khẳng định sẽ không có sai sót, chắc chắn là Băng Cơ, sẽ không có người khác! Hắn có mắt không chồng, mới sẽ nhầm lẫn coi Lãnh Băng Nguyệt thành nàng, khiến nàng đã phải chịu nhiều uỷ khuất như vậy.

Bằng Cơ mới là nữ nhân hắn từ trước đến nay muốn chăm sóc một đời một kiếp, đứa con trong bụng nàng là của hắn, trên đời này sao lại sẽ có duyên phận kì diệu như vậy chứ?

Hắn muốn Lãnh Băng Cơ nhanh chóng tỉnh lại một chút, hắn muốn nghe Băng Cơ chính miệng thừa nhận, hắn muốn ôm chặt lấy nàng, thỉnh cầu nàng tha thứ, hắn muốn nói cho nàng biết, cả đời không buông tay, yêu nàng, sủng nàng, từ nay trở về sau, cho dù nàng Lãnh Băng Cơ muốn mạng của hắn, hắn cũng sẽ không chút do dự đặt đao vào trong tay nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.