Hoàng thượng không bất ngờ chút nào mà giống như đã đoán trước được, cười nói: “Nhất Nặc Công chúa và Tiểu nhi rất xứng đôi, có điều là Phong Vương gia và Vương Phi vừa gặp lại nhau sau bao ngày xa cách, hơn nữa còn đang trong giai đoạn tân hôn ngọt ngào, e là trong khoảng thời gian này sẽ không có ý định nạp Trắc Phi đầu”
“Không sao, ta có thể đợi, dù là ba năm hay năm năm đều không có vấn đề gì cả” Na Trát Nhất Nặc khẳng định như đinh đóng cột: “Nhất Nặc cũng rất ngưỡng mộ Phong Vương Phi, cảm thấy rất có duyên với nàng ấy, nếu như có thể trở thành tỷ muội với nàng, chắc chắn sẽ có thể chung sống hoà thuận với nhau” Mộ Dung Phong chờ Lãnh Băng Cơ năm năm mà không gần nữ giới, thậm chí không cho phép bất kỹ nữ nhân nào đứng gần hắn trong phạm vi ba thước. Mọi người đều cho rằng hôm nay Công chúa Nam Chiều này chắc chắn sẽ phải giẫm vào cái định của Mộ Dung Phong.
Quả thật như vậy, chưa đợi Hoàng thượng lên tiếng hỏi, Mộ Dung Phong đã vội từ chối: “Công chúa điện hạ không cần phải đợi, cho dù là trăm năm sau, bên cạnh Mộ Dung Phong ta cũng chỉ có một mình Lãnh Băng Cơ, đời này kiếp này sẽ không bao giờ có nữ nhân thứ hai”
Những lời này là nói ra trước mặt mọi người, rất nhanh chóng mà không cần nghĩ ngợi gì.
Quân tử nhất ngôn tứ mã nạn truy, điều này không khác gì một lời thề vang vọng, nếu sau này hắn làm trái, chẳng khác nào là tự đánh vào mặt mình.
Tất cả mọi người bỗng chốc trở nên xôn xao, ánh mắt tập trung lên ba người nhà họ, một cặp trời sinh trai tài gái sắc, nhi tử vừa trắng trẻo bụ bẫm, lại thông minh đáng yêu, thật là một nhà hạnh phúc.
Đối mặt với sự khiêu khích của Na Trát Nhất Nặc, Lãnh Băng Cơ không hề ngẩng đầu lên mà chỉ lo gắp thức ăn cho Tiểu Vân Triệt, dáng vẻ dửng dưng không thèm để ý. Na Trát Nhất Nặc không quan tâm tới lời từ chối thẳng thừng của Mộ Dung Phong, cũng không đỏ mặt.
“Phong Vương gia cần gì phải từ chối vội vàng như vậy chứ? Chẳng ai có thể đoán trước được tương lai cả, hơn nữa ở Trường An chuyện hôn nhân đại sự không phải đều do cha mẹ và bà mới sắp đặt sao? Việc có thành hay không, không phải chỉ cần Hoàng đế bệ hạ định đoạt là được ư?”
Hoàng đế ngồi ngay ngắn sau Kim Long án, dáng vẻ hờ hững như đang câu cá, chờ đợi xem nhi tử nhà mình đối phó như thế nào.
Khi toàn bộ ánh mắt của các đại gia hoả ở trong điện đều tập trung nhìn về phía Mộ Dung Phong, Tiểu Vân Triệt đã dừng ăn, mở to đôi mắt đen láy như hai hạt nhãn, hết nhìn cái này rồi lại ngắm cái kia, không hiểu những lời của Na Trát Nhất Lực, vì vậy mới tò mò hỏi Lãnh Băng Cơ: “Mẫu thân, những lời nàng ta nói có ý gì vậy?”.
Roi da nhỏ quấn quanh eo của Lãnh Băng Cơ đã bắt đầu di chuyển, rất muốn đánh vào mặt của Na Trát Nhất Nặc. Nghe thấy Tiểu Vân Triệt hỏi, nàng nhún vai: “Nàng ta nói rằng muốn làm thê tử của cha con”
Cha lại muốn lấy thêm thê tử ư, không phải vừa mới lấy mẫu thân nhà mình đấy sao?
Hắn quan sát Na Trát Nhất Nặc từ trên xuống dưới, nhìn bạc trên người nàng ta, bộ dạng có vẻ như rất giàu có, giao dịch này có lẽ cũng không bị lỗ: “Vậy tại sao cha lại không đồng ý, có thêm một thế tử nữa không ổn sao?”
Rất nhiều người trong đám quan khách khẽ cười, có người cười thiện ý, nhưng cũng có những người cười giễu cợt. Lãnh Băng Cơ có chút đau đầu nhìn đứa nhỏ ở trong lòng mình, vừa nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp đầu óc liền trở nên mê muội y hệt như cha hắn. Nàng sờ đầu hắn, khẽ thở dài: “Có thêm một thê tử đương nhiên sẽ tốt hơn chứ, nhưng con cũng có thêm một mẫu thân nữa, có được không?”
Hắn kiên quyết không muốn có thêm một mẫu thân nữa, chỉ một mẫu thân nhà mình là đủ rồi, dù sao hắn cũng chỉ có một cặp mông, khi bị đánh còn có thể thay phiên nhau mà chữa thương. Nếu bây giờ có những hai mẫu thân, ai, làm sao có thể sống yên ổn nữa chứ?
Tiểu Vân Triệt đứng “vụt”lên, nói với giọng non nớt: “Gả cho cha ta thì có gì hay ho chứ, ông ấy vừa ngốc vừa già như vậy, tóc cũng đã bạc trắng hết rồi, nếu người thực sự không thể gả ra ngoài thì chi bằng gả cho ta đi, ta bằng lòng lấy ngươi”.
Tất cả mọi người không hẹn mà đều ngây ra, không biết là ai đã không nhịn được cười bật ra tiếng đầu tiên, ngay lập tức khiến cho mọi người đều cười phá lên.
Lãnh Băng Cơ cũng sững sờ, phun ra hết toàn bộ miếng điểm tâm vừa đút vào miệng.
Ý kiến này hay đấy, nếu như Na Trát Nhất Lực gả cho nhi tử nhà mình, vậy chẳng phải sẽ phải dập đầu gọi mình là mẫu thân sao?
Nàng vội vàng dùng khăn tay lau khoé miệng, xoa xoa lòng bàn tay cười lớn: “Được đấy, được đấy, dù sao nhi tử nhà ta đã không chê người già, người làm mẫu thân như ta tất nhiên sẽ bằng lòng tôn trọng ý kiến của hắn. Bây giờ Công chúa đã có thể dập đầu sửa lại gọi ta là mẫu thân rồi, xem như là đính hôn từ nhỏ trước. Ta cũng chắc chắn có thể chung sống hoà thuận với Công chúa”
Vẻ mặt lạnh nhạt của Mộ Dung Phong vẫn luôn căng cứng, lúc này cũng bắt đầu giãn ra. Còn nhỏ như vậy, tóc tơ còn chưa dứt hết, miệng còn hội sữa mà đã biết giành thê tử với lão tử rồi.
Na Trát Nhất Nặc nhìn Tiểu Vân Triệt chớp chớp mắt, nhất thời vẫn chưa hoàn hồn, ấm trà nhỏ này cũng thật là uy phong nha.
Nhưng mà nàng ta không hề lo lắng hay khó chịu, mà ngược lại còn mỉm cười hỏi Tiểu Vân Triệt: “Tại sao người lại muốn lấy ta?”.
Sau đó nàng ta nhìn về phía Lãnh Băng Cơ: “Từ trước tới nay ta rất ngưỡng mộ y thuật của Phong Vương phi, không biết Phong Vương phi có bằng lòng chỉ giáo cho ta một chút không?”
Lãnh Băng Cơ bưng chén trà bên cạnh lên nhấp một ngụm, lạnh nhạt nói: “Cái này cần thiết sao, bất kể ngươi có lợi hại hay không, Phong Vương gia cũng sẽ không lấy ngươi, còn nếu ngươi bằng lòng đợi nhi tử của ta lớn, thì đó cũng là chuyện của ngươi.”
“Nghe nói Phong Vương phi rất ích kỷ, không chấp nhận nổi người khác, quả thật là đúng như vậy” Na Trát Nhất Nặc bắt đầu khiêu khích.
Lãnh Băng Cơ hào phóng thừa nhận: “Người khác muốn giành miếng thịt trong bát của ta, chẳng lẽ ta còn phải hai tay dâng lên cho hắn ư? Quả thực tế ích kỷ, cả Trường An này đều biết, cũng ý thức được mà không khiêu khích giới hạn của ta”
Na Dạ Bạch vẫn luôn quan sát mọi chuyện với ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt hắn loé lên, khẽ cau mày, phảng phất vẻ tức giận, nắm chặt tay che môi ho khan mấy tiếng: “Nhất Nặc, không được hỗn xược”
Na Trát Nhất Nặc lần này rất ương ngạnh, không nghe lời Na Dạ Bạch, thậm chí là không thèm quan tâm: “Na Trát Nhất Nặc ta lại rất thích thách thức, biến những cái không thể thành những cái có thể, ta ngưỡng mộ Phong Vương gia, không quản đường xá xa xôi từ Nam Chiếu đi tới Trường An cũng chỉ vì ngài ấy, hôm nay ta nhất định phải có được”