Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 560: Chương 560: Khấu đầu bái sư




Bản mệnh cổ được gọi là bản mệnh cổ, chính là bởi vì nó liên kết chặt chẽ.

Nếu như, Lãnh Băng Cơ giết bản mệnh cổ của Na Trát Nhất Nặc, như vậy Trát Nhất Nặc cũng sẽ bị thương nặng. Cho nên nàng mới nói Na Dạ Bạch bụng dạ nham hiểm, một chút cũng không để tâm đến tình cảm huynh muội.

Lãnh Băng Cơ không trả lời lời nàng ta, huynh muội hai người cũng chẳng qua chỉ ngang ngửa nhau, hai người ai vì lợi ích của riêng mình mà hãm hại lẫn nhau? Chẳng qua, tình cảnh của Na Trát Nhất Nặc càng làm cho người ta đáng thương mà thôi.

Mồ hôi lạnh trên đầu của Na Trát Nhất Nặc nhễ nhại chảy xuống, biết trận đấu này, mình hoàn toàn thua. Dừng tay lại! Nàng ta nói ra từng từ từng chữ: Ta chấp nhận thua, ta sẽ tự mình thu hồi bản mệnh cổ của mình. Lãnh Băng Cơ chẫm rãi thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì nàng cũng đang đánh cược, những thiết tuyến xà này đã biến dị, chẳng những thay đổi hình thể nguyên bản, mà trong cơ thể cũng ẩn chứa độc tố, câu nói dễ như trở bàn tay”chẳng qua chỉ là trò lừa bịp. Nàng cũng không biết, rốt cuộc thuốc mình bào chế có thể nhanh chóng giết chết mẫu cổ trong cơ thể Cẩm Ngu hay không.

Dẫu sao, không còn nhiều thời gian.

Cuối cùng Na Trát Nhất Nặc cũng không dám lấy tính mạng của mình đánh cược.

Nén hương cũng vào giờ khắc này, ngọ ngoạy một chút, rồi dập tắt.

Cuộc thi kết thúc.

Bên ngoài, đám người Hoàng để đang căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn che, chờ kết quả cuối cùng của cuộc thi.

Bọn họ không nghe rõ ở bên trong Na Trát Nhất Nặc cùng Lãnh Băng Cơ đang nói cái gì. Cuối cùng chỉ nghe thấy tiếng kêu đau của Cẩm Ngu, họ cho rằng lần này Lãnh Băng Cơ sợ là sẽ thua. Cổ thuật của Nam Chiếu đối với bọn họ mà nói, hết sức huyền bí. Trong tiềm thức đương nhiên con người luôn luôn muốn mở rộng hiểu biết của họ về những điều chưa biết.

Rất nhiều người đã không kiềm chế nổi, chờ xem trò cười của Lãnh Băng Cơ.

Lãnh Bằng Cơ cùng Na Trát Nhất Nặc vén rèm đi ra.

Cung nữ tay chân nhanh nhẹn tháo bức màn ra, ánh mắt mọi người lập tức nhìn về phía người trên gác đang bị vải trắng che cơ thể, họ đồng loạt kinh ngạc thốt lên.

Cẩm Ngụ quận chúa!

Làm sao có thể?

Đại đa số mọi người ở trong điện đều không biết, chuyện xảy ra năm đó ở Kỳ vương phủ, trong lòng không những nghi ngờ, hơn nữa còn kinh hãi việc công chúa gả đi Mạc Bắc lại đột nhiên xuất hiện ở Nam Chiếu.

Bởi vì lúc này trong cơ thể Cẩm Ngu mất quá nhiều chất dinh dưỡng và trạng thái tinh thần không tốt, đang trong trạng thái nửa hôn mê.

Lúc này Na Dạ Bạch cũng nhận ra, người trên gác này chính là nữ hầu gái suýt chút nữa bị mình dùng roi da đánh chết, nghe thấy mọi người đều hộ lên, kinh ngạc mở to hai mắt.

Lãnh Băng Cơ cung kính chúc phúc hoàng đế: May mắn đã không làm phụ lòng ủy thác của phụ hoàng, thành công giải trừ cổ độc trên người của người Trung Cổ. Cũng cực kỳ trùng hợp, thật không ngờ người này lại là Cẩm Ngu công chúa. Nàng ta lưu lạc đến Nam Chiếu, được Nhất Nặc công chúa thu nhận và giúp đỡ, hôm nay đi theo đội ngũ sứ thần trở về Trường An.

Khoảnh khắc Hoàng đế xuất hiện ở chỗ Cẩm Ngu, tuy rằng biểu hiện sẽ không kinh ngạc như mọi người, nhưng ông ta cũng không khỏi xúc động.

Ông ta đã hiểu rõ, Cẩm Ngu chính là người của Trung Cổ.

Đây tuyệt đối sẽ không phải là trùng hợp, Na Trát Nhất Nặc chắc chắn sớm đã có chuẩn bị để đánh vào mặt tư tưởng của Băng Cơ.

Lãnh Băng Cơ quả thật không để cho mình thất vọng.

Ông ta nhìn Lãnh Băng Cơ tán thưởng, đột nhiên liền cảm thấy, trước kia quả thật là mình đã có chút lo lắng. Tuy rằng tài năng của Băng Cơ không lộ ra, nhưng nàng rất rõ ràng và coi trọng lẽ phải, khó trách có thể làm cho nhiều người ngưỡng mộ như vậy.

Ông ta đã không ngừng nói ba từ tốt.

Na Trát Nhất Nặc chủ động đi lên, hành lễ sâu sắc: ta nguyện thua cuộc, Kỳ vương phi đúng là y thuật cao minh, Nhất Nặc thua tâm phục khẩu phục. Cho nên, chủ động rút lui, sẽ không dây dưa với làm phiền Kỳ vương gia nữa.

Hoàng để xoắn râu mà cười: Nhất Nặc công chúa thẳng thắn chính trực, dám dám làm nhận, quả thật danh bất hư truyền, thật là một người phụ nữ mãnh mẽ. Ngươi yên tâm, cứ ở lại Trường An, trẫm nhất định sẽ lựa chọn cho người một người con rể tốt, như đàn với chim đầu bạc răng long.

Na Trát Nhát Nặc không tỏ vẻ ngượng nghịu gì cả, hào phóng tạ ơn: Đa tạ Hoàng thượng long ân”.

Lãnh Băng Cơ đứng bên cạnh, uống hết ly trà mà Mộ Dung Phong đem đến, sau đó gõ nhẹ vào chén trà, nhắc nhở hoàng đế đừng quên chuyện trọng đại.

Lão già xảo quyệt này, đưa ra một cuộc đánh cược, lúc thì mập mờ ba phải, lúc thì nói giải thích rõ ràng.

Ví dụ như, mình thua, hôn sự của Mộ Dung Phong sẽ giao cho lão gia tử làm chủ, nhưng vẫn chưa nói rõ về việc ban hôn cho Na Trát Nhất Nặc.

Còn khi mình thẳng, Na Trát Nhất Nặc sẽ khẩu đầu bài mình làm sư!

Lão gia tử này thật không biết xấu hổ, lại đùa giỡn với những người nhỏ hơn mình, hoàn toàn không có phong thái của vị vua của một nước. Chẳng qua cũng khó trách, vì lúc trước Na Trát

Nhất Nặc từng hại lão gia tử, cẩn thận cách nhìn của ông ta, ngoài miệng rộng lượng khoan dung, trong lòng lại ghi thù.

Lão gia tử thông minh sắc xảo, lập tức lệnh cho cung nữ: Người tới đây, chuẩn bị trà bái sư cho Nhất Nặc công chúa.

Sắc mặt không thoải mái của các sứ thần Nam Chiếu, và nụ cười của Trát Nhất Nặc cũng có chút cứng đờ.

Các đại thần ở Trường An đều cong cổ, chờ nàng ta quỳ xuống dập đầu gọi sư phụ”. Nàng ta không chỉ là một mình, mà là đại biểu cho toàn bộ Nam Chiểu.

Vừa mới kiêu ngạo bao nhiêu, thì lúc này thảm hại bấy nhiêu, giống như gương mặt bị đo trên mặt đất ma sát một cách không thương xót.

Lãnh Băng Cơ ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như một con gà trống biết kiêu ngạo.

Na Trát Nhất Nặc cầm lấy trà mà cung nữ đưa tới, đi lại trước mặt Lãnh Bằng Cơ, nhẫn nhục chịu đựng, quỳ gối xuống, tay nâng chén trà và nói: đệ tử dâng trà cho sự phụ”

Thật ngoan.

Hoàng để hài lòng đứng dậy: Hôm nay sắc trời đã khuya, Nhất Nặc công chúa đã đi đường vất vả, nên sớm đi về quản trị để nghỉ ngơi. Kỳ vương phi sẽ chọn thời điểm thích hợp để chữa bệnh tim cho thái tử điện hạ của nước ngươi. Chỉ chờ thân thể hắn bình phục, hai nước đàm phán để thỏa thuận, trẫm lại ban cho Nhất Nặc công chúa một phủ đệ khác để chọn rễ. Na Trát Nhất Nặc và Dạ Bạch một lần nữa quỳ tạ hoàng ân.

Hoàng đế nóng lòng nhìn Cẩm Ngu: Về phần vị tỳ nữ trước mặt Nhất Nặc công chúa.”

Nhất Nặc vội vàng nói: ta vừa mới biết được, hóa ra nàng ấy lại là Cẩm Ngu công chúa của nước người. Nhất Nặc không biết đã mạo phạm như thế nào, đương nhiên nàng ấy sẽ được tự do, và trở lại trong cung.

Hoàng để gật đầu với sự hài lòng: Vì vậy, cảm ơn Nhất Nặc công chúa đã chăm sóc con bé trong những năm qua” Người đầu, mời Cẩm Ngu công chúa hồi cung. Cung nữ lập tức tiến lên, nâng Cẩm Ngu đang nửa hôn mê trên gác, rời khỏi đại điện.

Mọi người nhìn nhau một cái, tất cả đều biết rõ. Chỉ nhìn thấy cách xuất hiện của Cẩm Ngu hôm nay, cũng có thể tưởng tượng được, mấy năm nay, nàng ta ở trong tay vị Nam Chiếu công chúa bụng dạ nham hiểm này, gặp phải tra tấn gì.

Tất cả mọi người đều tận ra và rút lui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.