Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 489: Chương 489: Kim tôn từ trên trời rơi xuống




Những người của Tàng Kiếm Các tự giác xong việc lập tức rút lui.

Các binh lính hộ tống Tiểu Vân Triệt tiến cung, cầm theo lệnh bài của Phong vương gia trong tay. Do đó, Cấm vệ quân canh giữ cửa cung không dám thất lễ, vội vội vàng vàng chạy ngay vào trong để bẩm báo lên hoàng đế.

Vào lúc này, hoàng đế cần mẫn coi quản triều chính và yêu nước thương dân vẫn còn đang triệu tập quần thần đến nghị sự trong ngự thư phòng, Lãnh tương tự nhiên cũng ở đó.

Phía sau thị vệ cứ như là bị cắm quả pháo kép vào mông, luống ca luống cuống gấp gáp chạy tới trước cửa ngự thư phòng. Thị vệ thở không ra hơi, báo cáo với thái giám phục vụ chuyện thường ngày canh giữ ở cửa: Mau, mau chóng khởi bẩm với hoàng thượng, việc này hết sức khẩn cấp. Phong vương gia sai người tiến cung, có chuyện quan trọng!”.

Giọng nói của thị vệ không kiềm chế được mà lộ ra sự kích động, cũng không cần thái giám phải bẩm báo lại, hoàng đế lão gia tử ngồi ở bên trong đã nghe thấy. Ông ta trực tiếp cao giọng ra lệnh: Vào trong bẩm báo với ta”

Tên thị vệ nóng lòng muốn xin ban thưởng, ba chân bốn cẳng bước vào ngự thư phòng, suýt nữa thì vấp ngã vì phấn khích.

Hôm nay tâm trạng của hoàng đế không được tốt lắm, vừa mới đổ ập một trận giáo huấn lên đầu đám đại thần, nghiệm mặt nhìn người thị vệ lỗ mãng và hành động tùy tiện này. Ông ta cực kỳ ghét bỏ, giận tái mặt: Chuyện gì mà hoảng hốt lật đật như vậy? Phong vương gia làm sao?”

Thị vệ dùng sức hít vào một hơi thật sâu, chọn bẩm bảo việc chính sự trước tiên: Khởi... Khởi bẩm hoàng thượng, Phong vương gia đã điều động năm mươi ngàn quân binh, hôm nay xuất phát tới Nam Chiểu, nói muốn tiêu diệt Nam Chiểu.”

Lời này vừa được cất lên, tất cả mọi người đang ngồi đó đều sửng sốt, hoàng đế lão gia tử cũng kinh ngạc. Ông ta vỗ mạnh một cái lên long án rồi đứng bật dậy:

Thật là vô lý! Không có thành chỉ của trẫm mà nghiệt tử này lại dám tự ý xuất binh? Hắn không muốn sống nữa sao? Truyền ý chỉ của trẫm, ra lệnh cho Mộ Dung Phong lập tức tiến cung, tốt nhất là nên cho trẫm một lời giải thích rõ ràng”

Phong vương gia đã rời khỏi kinh thành và vội vã chạy đến Nam Chiếu rồi ạ”.

Một đám đại thần đưa mắt nhìn nhau, chuyện này thật quái lạ. Tuy rằng từ sau khi Phong vương phi rời đi, Phong vương gia đã trở nên có phần uể oải và suy sụp nhưng cũng chưa tới nỗi ăn no rửng mỡ, không có chuyện gì tại sao lại tự dưng chạy tới khiêu khích Nam Chiếu chứ? Đây không phải là việc đơn giản như giết một kẻ trộm cắp. Nó sẽ phá hủy mối quan hệ giữa hai nước.

Lúc này, tức thì có một đại thần muốn đứng ra kết tội hẳn.

Dấy quân há có phải là trò đùa? Đã gây ra chuyện lớn như vậy, mong hoàng thượng cân nhắc”

Hoàng để thật sự không còn mặt mũi: Tên phản nghịch này nhất định là điên rồi. Nhanh chóng lập nên ý chỉ, đại quận án binh bất động. Nếu ai dám tự ý rời khỏi kinh thành, trẫm sẽ lập tức lấy đầu kẻ đó!”

Người thị vệ thở hổn hển: Còn có...”

Còn chuyện gì nữa?”

Còn có, Phong vương gia đã phải người đưa một đứa bé vào cung, báo rằng đó là kim tôn của hoàng thượng ngài, tạm thời nương nhờ ở trong cung vài ngày, chờ tới sau khi Phong vương gia cứu được Phong vương phi trở về rồi sẽ tới dẫn đứa nhỏ quay lại”

Hoàng đế sững sờ: Kim tôn cái gì, Phong vương phi gì cơ?”

Dù sao thì đây chính là nguyên văn. Tiểu nhân cũng không biết rõ tình huống cụ thể là như thế nào?

Hoàng đế cẩn thận phân biệt rõ ràng ý nghĩa nằm trong câu nói này, không khỏi ngạc nhiên, ngọn lửa đã bùng cháy tới mông: Vậy thì người còn không mau dẫn người vào đây đi? Truyền lại một lời thôi mà cũng nói năng mơ hồ, mất trật tự thì trẫm cần người làm cái gì?

Thị vệ bò dậy và vội vã vụt đi nhanh như chớp.

Hoàng đế cũng ngừng bàn bạc chuyện triều chính, trong lòng sốt ruột đến mức thấy hơi khó chịu, hai chữ “kim tôn này đã thành công khiến ông ta trở nên hứng thú.

Mà các đại thần hiện giờ chỉ biết nhìn nhau, trong lúc nhất thời có hơi bối rối. Hoàng đế có kim tôn từ đâu ra?

Tại đây, hoàng đế nóng lòng tới nỗi ngồi cũng không yên, vườn cổ trông ra bên ngoài. Thể nhưng, Tiểu Vân Triệt trái lại không hề vội vàng, vừa bước đi chầm chậm bằng hai cái chân ngắn vừa ngắm cảnh vật xung quanh. Dọc đường đi còn bắt gặp một cung nữ trẻ xinh đẹp nên đùa giỡn đôi câu.

Thần binh mặc dù sốt ruột nhưng mà lại không dám thúc giục. Một lát nữa thôi, tiểu thiếu gia này sẽ nhanh chóng biến hóa, e rằng sẽ lập tức có địa vị dưới một người trên vạn người, bản thân chắc chắn không có khả năng chọc vào nồi.

Được nửa đường, Tiểu Vân Triệt chợt dừng bước.

Hoàng cung này thật sự quá lớn, đi nãy giờ mệt chết mình rồi, ngay cả một cái kiệu cũng không chuẩn bị cho tiểu thiếu gia ta được, đúng là bắt nạt người khác:

Đứa nhỏ đặt mông ngồi xuống mép hòn non bộ, quay mặt mò cá, dù ai khuyên đi chăng nữa thì vẫn cứ không chịu đi, cõng hay ôm cũng chẳng có tác dụng.

Nếu không có mệnh lệnh từ trên truyền xuống thì chẳng ai dám tự ý làm chủ khiêng kiệu tới. Nhưng mà lại không được chậm trễ.

Tất cả các thần binh bàn bạc với nhau, mỗi người một tay hợp lại tạo thành một cái kiệu. Dễ dành mãi, nói hết lời mới nâng người đi được đến ngự thư phòng.

Tiểu Vân Triệt ngẩng cao đầu ưỡn ngực, oai phong lẫm liệt bước tới trước cửa ngự thư phòng. Còn chưa kịp hạ xuống, hoàng đế ở bên trong trông thấy bóng dáng trẻ con, vậy mà lại không giữ được bình tĩnh, đã tự mình ra tiếp đón.

Nhìn tiểu tử trước mặt mình, trắng trẻo và mập mạp hệt như khắc ngọc. Một đôi mắt to đen nhảnh dễ thương để lộ ra sự thông minh lém lỉnh. Đứa nhỏ vênh váo tự đắc ngồi trên chiếc kiệu hoa dựng nên bằng mấy thần kinh. Đôi tay cậu bé khoác lên vai hai thị vệ, điệu bộ này trông còn to lớn hơn cả hoàng đế lão gia tử của mình.

Gia tôn trừng mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, trước tiên ngó qua cũng đã vừa mắt đối phương.

Thị vệ cuống quít thả Tiểu Vân Triệt xuống, Phượng Lôi Ngọc đứng phía sau lặng lẽ chọc chọc sau lưng cậu bé, sau đó cùng thị vệ hành lễ thỉnh an.

Tiểu Vân Triệt nghiêng đầu nhìn hoàng đế, rồi phù phù” một tiếng đã quỳ xuống: Triệt nhi bái kiến hoàng gia gia, hoàng gia gia thiên thu vạn tuế!”

Nghe thấy tiếng gọi hoàng gia giao bị bố của đứa nhỏ, hoàng đế lão gia tử chỉ muốn bật khóc. Giá như thật sự có được một người kim tôn như thế này thì thật tốt, cho dù là ngoài giá thú cũng được, ông ta vẫn sẽ nhận.

Ông ta hắng giọng, quay đầu lại hỏi thị vệ đứng bên cạnh: Chuyện gì thế này? Hài tử của nhà ai đây?”

Các thị vệ còn chưa kịp cất lời, Tiểu Vân Triệt đã thoái thác trước: Tôn nhi đã gọi ngài là hoàng gia gia, đương nhiên chính là hài tử nhà ngài rồi”

Thị vệ giải thích: Khởi bẩm hoàng thượng, Phong vương phi vẫn còn sống. Đứa nhỏ này chính là hài tử của Phong vương phi và vương gia chúng ta

Câu này tựa như như một tia sấm sét, cuồn cuộn giữa bầu trời phía trên ngự thư phòng.

Lãnh tướng đang bưng một chồng tấu chương trong lồng ngực, lách cách một tiếng rơi xuống đập vào bàn chân, vậy mà tự nhiên chẳng hề cảm giác đau đớn. Mọi người đều trợn to mắt, há hốc.

Hoàng đế lão gia tử cũng kinh ngạc tới mức thay đổi giọng điệu, nói lắp ba lắp bắp: Ngươi vừa nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa đi!”

Chao ôi, nhớ lại vừa rồi, vương gia nhà ta cũng có phản ứng y chang như thế này, quả thực là phụ tử, biểu hiện của cả hai đều giống đúc nhau.

Thị vệ lặp lại một lần nữa: “Vừa rồi, vương gia đã nhận phụ tử với tiểu công tử đây giữa đường lớn, xác định được là nhi tử của Phong vương phi”

Hoàng đế lão gia tử trừng mắt nhìn chằm chằm Tiểu Vân Triệt, không hề chớp mắt lấy một lần mà nói với Lãnh tướng đang phát run ở bên cạnh: “Lãnh ái khanh, người có nghe thấy gì không? Là trẫm nghe lầm sao?”

Lãnh tướng lúc này cũng đã trào dâng nước mắt, kìm nén nỗi chua xót nơi đầu cổ họng: “Hoàng thượng, nếu ngài không vội ôm tiểu hài tử, có thể để cho lão thần thỏa mãn nỗi niềm trong lòng trước được không?”

Mặc dù quý phủ Lĩnh Thanh Hạc đã thành hôn nhưng bởi vì trước đây đã làm tổn thương thân thể nên hai phu thê cũng không nóng lòng muốn có hài tử, trì hoãn hai năm.

Còn Lãnh Minh Nguyệt gả vào Hiên vương phủ, mãi tới tận bây giờ cũng vẫn chưa có động tĩnh gì.

Lãnh tướng từ lâu đã rất ham trẻ con, đặc biệt là đứa nhỏ Tiểu Vân Triệt ngoan ngoãn và

đáng yêu thế này như thể là nhân sâm kết quả trên cây, liếc mắt một cái là đã muốn cắn vào khuôn mặt cậu bé để nếm thử xem là mùi vị thế nào.

Hoàng đế lão gia tử nghe vậy thì lập tức chợt nhảy qua, nói: “Lúc nào thì đến phiên người chứ? Hoàng tổ phụ là ta đây vẫn chưa bể lên đầu, ngoại tổ phụ đứng yên một bên đi!”

Chân cũng không còn run cầm cập nữa, cứ như là chỉ sợ người khác tranh giành với mình, ông ta ba chân bốn cẳng tiến tới bồng Tiểu Vân Triệt lên, nhoẻn miệng cười lớn.

Nụ cười này cất lên khiến các đại thần đang thảo luận về chuyện triều chính đều sững sờ. Tại sao mà vị hoàng đế bệ hạ anh minh và uy phong của chúng ta lại thiếu mất một cái răng vậy, cái lỗ đen ngòm, nom có hơi buồn cười, thậm chí còn làm tổn hại đến hình tượng nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.