Lục Vụ nghe nói Lãnh Băng Cơ tiến cung, đã sớm không kìm được, cách tẩm điện của Huệ phi không xa liền chặn lấy.
Lãnh Băng Cơ mang hình thêu đến đem ra cho Lục Vụ chọn lựa, thuận tiện cướp lấy bình nước nóng bên trong ngực nàng. Hôm đó Lục Vụ chẳng qua là thuận miệng nói với Thẩm Phong Vân thôi, ai dè hắn lại để trong lòng, mà lại còn nghĩ trăm phương vạn kế để thành toàn cho mình. Kích động đến mức nói năng lộn xộn, ôm lấy cánh tay của Băng Cơ, không biết nói gì có đúng, nhảy cẫng lên hoan hô như một đứa trẻ.
Sơ ý một chút, bản vẽ trong tay rơi xuống, bị gió thổi đi.
Lục Vu cuống quýt xoay người lại nhặt.
Sau lưng có người lạnh lùng nói.
“Còn tưởng ai mà to gan như vậy, lại lớn tiếng ồn ào trong hậu cung, hóa ra là hai người”
Giọng nói có chút quen thuộc, nhất là cái giọng điệu phụ thânnh chua này, vẫn y phụ thânng ban đầu, hương vị y phụ thânng. !Lãnh Băng Cơ quay mặt, nhìn thấy quả thật là Như Ý đi bên cạnh nàng ta còn có phò mã Kim Vũ. Hai người ở một chỗ, xem ra là trai tài gái sắc, vẫn là rất xứng đôi.
Một bức vẽ vừa bay đến dưới chân nàng.
Như Ý hững hờ liếc nhẹ xuống dưới chân, đưa tay nhặt lên, hơi kinh ngạc. “Đừng nói với ta, đây là hỉ phục đại hôn của Lục Vụ nhé? Hình thù cổ quái vậy”
Lục Vụ gật đầu, không so đo với cái tính khí thất thường của nàng ta: “Phượng bào hoặc phượng quan khăn quàng vai thường thấy, đều thêu thùa rườm ra mà nặng nề, không thể là nổi bật sự mềm mại phiêu dật của gấm Lưu Vân. Mà bộ hỉ phục này tam tấu thiết kế, không chỉ nổi bật được sự lung linh tinh tế của nữ tử, mà váy lại tầng tầng lớp lớp, dắt đi trên đất, phối hợp với trân châu hoặc bảo thạch, như trong giấc mơ, nghĩ đến thôi là không đợi kịp rồi.”
Như Ý cười nhạo: “Dùng gấm Lưu Vân? Ngươi chắc không nói đùa chứ? Ngươi ở trong thâm cung sợ là không biết, gấm Lưu Vân bây giờ thiên kim khó cầu, có tiền cũng không mua được, người đến đâu mà mua? Nhìn kiểu váy này, tầng tầng lớp lớp, không biết lãng phí bao nhiêu gấm vóc, đúng là phung phí của trời”
Lục Vụ vẫn thật là không biết gấm Lưu Vân này hiếm có bao nhiêu, nghe khẩu khí của Như Ý là biết không phải nói đùa, không khỏi nhìn Lãnh Băng Cơ.
Lãnh Bằng Cơ cười nhẹ: “Cũng may mà, ta có thể mua được. Cũng không cần công chúa Như Ý phí tâm đâu"
Như Ý càng khịt mũi coi thường: “Vì để lôi kéo Duệ Vương và phủ Quốc Công, Phong Vương Phi người thật là không từ bất kỳ thủ đoạn nào”.
Lãnh Băng Cơ cũng không nhún nhường: “Lục Vụ vốn là muội muội của ta, Thẩm Phong Vân là biểu đệ của ta, đại hôn của hai người hạ, ta thân là tẩu tẩu, tất nhiên phải dốc hết sức chứ. Công chúa Như Ý người nghĩ nhiều rồi".
“Ta ngược lại hi vọng đó là nghĩ nhiều thôi.”
Như Ý che miệng giễu cợt: “Người cũng đừng vì lôi kéo lòng người mà khoe khoang khoác lác, đến lúc gần tới ngày đại hôn. của Lục Vụ người ta, mà người không đưa ra được bộ hỉ phục làm từ gấm Lưu Vân thì còn không biết xấu hổ? Nghe nói ngày đại hôn còn mười ngày, cho dù người sinh sống ở Giang Nam gần năm năm, lại có Cừu gia làm chỗ dựa, mười ngày vừa đi vừa về, cũng không thể nào có thể nhanh chóng tạo ra hỉ phục đầu.”
Lục Vụ nghe gấm Lưu Vân khó tìm như vậy, vì không muốn làm Lãnh Băng Cơ xấu hổ, cuống quít giảng hòa: “Chúng ta chẳng qua là chỉ tiện miệng nói thôi mà, hỉ phục chỉ mặc có một ngày, dùng gầm Lưu Vân khó tránh khỏi lãng phí quá mức"
Như Ý hừ nhẹ chóp mũi: "conuong già hơn hai mươi tuổi rồi, mà một mực không gả đi được. Bây giờ không dễ gì mới có người không chế, không thực nên trang điểm cho đẹp một chút."
Đối mặt với lời nói móc của Như Ý, tính tình hơi nóng nảy của Lãnh Băng Cơ liền chịu không nổi nữa rồi.
“Hôn nhân đại sự, chung thân đại sự, đương nhiên phải thận trọng, qua loa không được. Nếu ngộ nhỡ trao cho không đúng người, thì hối hận không kịp. Ta nghĩ, công chúa Như Ý nên hiểu rõ mà phải không?”
Như Ý thay đổi sắc mặt, sau đó cười ha hả: "Sợ là làm Phong Vương Phi thất vọng rồi, ta và phò mã gia tình đầu ý hợp, kiêm điệp tình thâm, vẫn thật là không có cảm xúc giống người”
Quay mặt về phía Kim Vũ vẫy vẫy tay, Kim Vũ lập tức ngoan ngoãn đi qua, đứng sau lưng Như Ý, một tay vòng qua eo nàng ta. Như Ý dựa đầu vào vai Kim Vũ, đưa ngón tay thanh mảnh chọc chọc vào lồng ngực Kim Vũ, giọng điệu nũng nịu: “Bọn họ đang giễu cợt ta, nói xa nói gần chế chàng không đủ thương ta đỏ”
Kim Vũ cười ha hả: "Nàng là bảo bối của ta, thương chính là thương, không phải làm cho người khác nhìn vào, nàng tự mình có thể cảm nhận là được rồi, hà tất phải dư hơi với bọn họ chứ?"
Như ý hất cẳm cao lên, ngữ khí càng thêm uốn éo: “Giả dụ, ta muốn làm cho người khác thấy thì sao?”
Kim Vũ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Như Ý, nhẹ giọng nói: “Mẫu hậu còn đang đợi đó, chúng ta đi thỉnh an mẫu hậu nhé?"
Hoàng Hậu nhìn về Kim Vũ đang ngồi cạnh, ánh mắt hướng về phía Như Ý, ra hiệu nàng ta ngay trước mặt Kim Vũ, mà nói chuyện không che đậy miệng.
Như Ý phất tay lệnh cho tất cả cung nhân hầu hạ lui ra, mới mặt mũi đầy ngượng ngùng nói với hoàng hậu: “Nữ nhi bây giờ cuối cùng cũng đợi đến lúc Kim Vũ lãng tử quay đầu, bây giờ chàng đối với nữ nhi rất tốt, hầu như nói gì nghe đó, mẫu hậu cứ việc yên tâm"
Hoàng hậu kinh ngạc nhìn Kim Vũ một cái, rồi lại nhìn lại Như Ý một mặt thẹn thùng, làm người từng trải, lập tức hiểu ra ý của Như Ý, ngạc nhiên hỏi: "Thật sao?”
Kim Vũ ở bên cạnh nói: “Trước đây là Kim Vũ không biết tốt xấu, nàng phụ tình ý của công chúa, sau này ta đương nhiên sẽ đối xử tốt với công chúa, xin mẫu hậu yên tâm”
Hôn sự của Như Ý trước đầu đến cuối vẫn luôn là tâm bệnh của hoàng hậu, nhìn thấy nàng cuối cùng cũng đưa tay làm tan mây mờ thấy được ánh trăng, cũng cực kỳ vui mừng, đưa tay lên chùi khóe mắt.
Như Ý lại hỏi lại lần nữa: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Mẫu hậu người quả thật là mượn dao giết người đối phó với tiểu dã chủng kia sao?”