Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 540: Chương 540: Lấy hết xiêm y của ngươi




Mộ Dung Phong nghiến răng nghiến lợi, nói từng chữ một: “Băng Cơ ở đâu?”

“Tất nhiên là Băng Cơ chạy rồi. Nhìn bộ dạng đỏ mặt tía tai không chút tiền đồ, không ăn được vào miệng này của ngươi kìa”

Cừu Thiếu Chủ liếc mắt nhìn hắn với vẻ mặt cần ăn đòn.

“Hơn nữa, lần này không phải là ta bắt cóc nàng ta, là chính nàng ta chạy mất, nàng ta nói nàng ta muốn cho người một điều ngạc nhiên” Ngạc nhiên chó má gì, đây là rất kinh hãi đấy.

May mà người bái đường với mình là Băng Cơ, nếu là Cừu Thiếu Chủ thì mình sẽ tức chết mất.

“Nàng ấy đi đâu?”

Cừu Thiếu Chủ nghiêng người nhìn Mộ Dung Phong với vẻ phong tình vạn chủng mà nhìn: “Không biết, nhưng mà hôm nay cái giường này là của ta, có nói gì ta cũng không đi. Người có lên hay không?

Mộ Dung Phong một tiếng hừ lạnh: “Thích giường của bản vương à? Tốt. Người đâu!”

Đám người Nhi Nhi và Điều ma ma vẫn đợi trong sân, vội đẩy cửa ra: “Vương gia có gì phân phó.”

Khi nhìn thấy mỹ nhân Cừu Thiếu Chủ đang nằm trên giường, họ sửng sốt.

Mộ Dung Phong cắn chặt hàm răng: “Gọi một đội thị vệ tới đây hầu hạ chủ nhân Cứu, cứ hoạt động thoải mái, không cần thương hương tiếc ngọc”

“Để tiện! Mộ Dung Phong, người là tên biến thái!” Cừu Thiếu Chủ sợ đến mức bật dậy từ trên giường: “Không ngờ ngươi lại cắn ta một cái. Băng Cơ chẳng nói cho ta biết trước gì cả, đây là hủy hoại danh tiết của ta rồi còn gì. Bốn thiếu gia không cần ai hầu hạ, đi đi!”

Cừu Thiếu Chủ đứng dậy muốn đi, nhưng lại bị Mộ Dung Phong ngăn cản: “Đừng có gấp thế chứ, tốt xấu gì cũng nên đợi bản vương tháo mũ phượng vén khăn trùm đầu cho ngươi đã. Bản vương đã mời mười mấy người thêu vải, thêu ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, tốn hơn một nghìn lượng bạc gấp gáp tạo ra mũ phượng khăn trùm đầu, thì làm sao có thể cứ để người chiếm dụng như vậy?”

Không cho Cừu Thiếu Chủ hỏi lại, Mộ Dung Phong đã trực tiếp ra tay, tấn công về phía cổ áo của Cừu Thiếu Chủ.

Thân hình Cừu Thiếu Chủ nhanh chóng quay ngược trở lại, khó khăn lắm mới tránh thoát khỏi móng vuốt rồng của Mộ Dung Phong, rồi tung người một cái nhảy ra ngoài từ cửa sổ.

Bộ mũ phượng khăn trùm đầu váy tân nương này dài hơn năm thước nên khá rườm rà. Lúc

Cừu Thiếu Chủ nhảy ra ngoài, gấu váy đã bị Mộ Dung Phong túm chặt ở trong tay, tay hắn dùng sức kéo. Vì vậy mà có cảnh một người ở cạnh cửa sổ một người ở ngoài cửa sổ đang giằng co.

Chỉ nghe “Xoẹt” một tiếng, chiếc váy tân nương có giá trị không nhỏ đang đẹp đẽ bị xé rách ra, lộ ra cặp đùi thẳng thon đẹp và rắn chắc của Cừu Thiếu Chủ.

Những món trang sức với nhiều màu sắc khác nhau được trang trí trên những dây tua rua trên chiếc váy tân nương rơi khắp sàn nhà.

Trong lúc nhất thời, Cừu Thiếu Chủ bị dọa đến mức mặt mày tái mét, thất thanh kêu thảm: “Lãnh Băng Cơ, ngươi là đồ nữ nhân không có lương tâm, đến tột cùng ngươi có xử lý hay không? Mộ Dung Phong bụng đói ăn quàng, muốn chà đạp ta”.

Mộ Dung Phong cũng vừa nhảy ra từ trong phòng, hắn nhất định phải lột sạch váy vóc, phải cho Cừu Thiểu Chủ đẹp mặt.

Trên nóc nhà ở phía đối diện, có tiếng thở dài đầy tiếc nuối: “Cảnh tượng náo nhiệt đẹp mắt như vậy mà đáng tiếc chỉ có một mình ta xem, cũng khá buồn tẻ. Tốt xấu gì có hai người cùng xem để cùng thảo luận với nhau cũng tốt hơn”

Người nói chính là Lãnh Bằng Cơ đang xem trò vui không chê lớn chuyện.

Cừu Thiếu Chủ dậm chân mà mắng: “Người nữ nhân này, người là đồ vô tình vô nghĩa. Ta đang nước sôi lửa bỏng rồi mà người lại còn ở trên đó xem trò vui, có phải người chờ ta bị phi lễ hay không? Ta đây cũng không khách khí nữa.

Mộ Dung Phong, trò đùa ngày hôm nay là ý tưởng của thê tử của ngươi, ta cảm thấy người bị mắc bẫy rồi. Khi ta chạy đến tướng phủ mật báo, thì đúng lúc bị nàng ta đi ra từ cửa sau cửa chặn lại. Là nàng ta để ta chạy tới đóng giả nàng ta để cho ngươi một điều vô cùng kinh ngạc vui mừng. Vốn dĩ Thẩm Phong Vân cùng những người khác đùa giỡn, cả đám tập hợp lại nói phải náo loạn đêm động phòng, làm loạn mấy người đến hừng đông. Ai biết tất cả đều thả bồ câu ta, để một mình ta chơi đùa ngươi. Nếu ngươi là nam nhân, nếu ngươi có bản linh thì trút lên nàng ta ấy, đuổi theo ta cắn có tác dụng gì?”

Trên nóc nhà, Lãnh Băng Cơ nhất thời cảm thấy không ổn, nàng xoay người muốn chạy trốn, đáng tiếc đã muộn.

Mộ Dung Phong nhớ tới trên đường đi đón dâu, đoàn người Thẩm Phong Vân chủ động đi làm, nói tình cảm không bỏ qua cho hắn, chắc là âm mưu ý nghĩ xấu vào lúc ấy.

Hắn lập tức đổi tư thế, dừng tay, không từng bước ép sát về phía Cừu Thiếu Chủ nữa. Mà xoay người một cái bay lên, ngăn chặn đầu sỏ gây tội Lãnh Băng Cơ.

Lãnh Băng Cơ chống cằm ngượng ngùng cười: “Ngạc nhiên hay không ngạc nhiên, bất ngờ hay không bất ngờ?”

Mộ Dung Phong cũng nở nụ cười: “Rất ngạc nhiên”

Cái mông của Lãnh Băng Cơ xê dịch sang một bên, lúc nàng ngước mắt lên nhìn trời, tất cả các vì sao trên bầu trời đều đều rơi vào đáy mắt nào, đều phát sáng rực rỡ.

“Ta cũng rất ngạc nhiên, nhất là thấy cả thành được trang hoàng màu đỏ như thế này, thời hoàng kim của Trường An”

Mộ Dung Phong trông về cả kinh thành phía xa, lọt vào trong tầm mắt là một màu đỏ tươi.

Trên đường treo đầy tơ lụa màu đỏ sậm, ban đêm, đèn lồng đỏ cũng được treo lên làm cả kinh thành biến thành một biển đỏ rực. Đứng trên nóc nhà cao xuống dưới, ngoại trừ mái hiên màu xanh thì cũng chỉ còn lại có màu đỏ sậm. Những mái hiên bay ấy tựa hồ như lơ lửng trên một vùng biển đỏ rực lửa.

Nhất là con đường từ vương phủ đến tướng phủ dài mấy dặm sáng trưng, trông rất bắt mắt.

Thật ứng với một câu trai thanh gái lịch.

Thì ra nàng chạy lên trên nóc nhà là lẳng lặng mà thưởng thức phong cảnh thời hoàng kim mình tặng nàng.

Quả thật, quang cảnh này, sự cưng chiều này là Mộ Dung Phong hắn dành cho nàng, không phải làm cho người khác ngắm. Nếu không được thấy tận mắt thì cũng rất tiếc nuối.

Mộ Dung Phong đi từng bước một về phía nàng.

“Thích không?”

Lãnh Băng Cơ cười đến mức con mắt cong cong, giống như là vầng trăng khuyết trên bầu trời.

“Ta cũng là người thường”

Lúc Lãnh Băng Cơ nói chuyện, giọng nói của nàng mang theo vẻ lấy lòng: “Cảnh đêm hôm nay rất đẹp, ánh trăng lững lờ trôi, mây mù mênh mông, là một quang cảnh tuyệt vời để ngắm trăng”

Mộ Dung Phong hơi cười với nàng, nhẹ nhàng đại ánh trăng mà đến gần, sau một khắc, đột nhiên hắn khom người và trực tiếp ôm ngang nàng lên: “Ngày tốt cảnh đẹp mà ngồi trên nóc nhà hứng gió lạnh thổi hà lại không sống uổng? Không bằng chúng ta trở về từ từ tính sổ”.

Lãnh Băng Cơ càng cười nịnh nọt: “Vương gia sẽ không hẹp hòi như vậy chứ? Chỉ là một trò đùa giỡn vô hại với chàng mà thôi.”

Người nàng bị ném lên giường.

Mộ Dung Phong nheo mắt lại: “Thật là bản lĩnh, Lãnh Băng Cơ”

Lãnh Băng Cơ thấy hắn giận dữ thì không yên lòng, cuống quít cười làm lành: “Sở thích mà thôi, sẽ không thẹn quá thành giận chứ?”

“Nói nhảm, nàng nói xem? Gả cũng gả rồi, mấu chốt là hai đại lão gia”

“Vậy nếu sắp xếp cho chàng một nữ nhân, chàng sẽ không tức giận?” Lãnh Băng Cơ lập tức bắt được chuôi trong lời của hắn.

Mộ Dung Phong tiến thêm một bước, chậm rãi cởi đai lưng ra: “Về nói với phó tướng, nói lý không nổi với nữ nhân. Quả thực vẫn nên dùng vũ lực chinh phục thì đáng tin hơn”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.