Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 228: Chương 228: Một nụ cười xóa đi thù oán






Vì Duệ Vương Phi quá yếu sau ca phẫu thuật, phải uống thuốc giảm đau, kháng viêm, người hầu cũng không hiểu điều dưỡng, nên Lãnh Băng Cơ không thể trở về Phong vương phủ một thời gian, mà ở lại đây chăm sóc.

Mộ Dung Phong phụ xưởng phu tùy, dính lấy không rời, càng khiến cho Duệ Vương cung kính như thượng khách, không ngừng thết đãi bằng đồ ăn thức uống ngon lành.

Lục Vụ không nỡ xa Lãnh Bằng Cơ, nhân lúc hoàng đế vui vẻ liền xin được ở lại Duệ Vương phủ.

Vào buổi chiều, Duệ Vương Phi tỉnh lại ngay khi vừa hết thuốc. Vết thương đau nhức dữ dội, vì không có gối đầu, cơ thể cũng cứng đờ.

Lãnh Băng Cơ và Lục Vụ đang trò chuyện vui vẻ, vừa nói vừa ăn điểm tâm.

Đôi bàn tay đầy thịt, trắng như bắp cải của Lục Vụ cử nắm chặt lấy tay áo của Lãnh Băng Cơ, kích động đến mức hai mắt như phát sáng, nước bọt cũng muốn bay: "Tam tẩu, tẩu nói thịt trên người ta có thể giảm xuống được thật à?”

Lãnh Bằng Cơ gật đầu: "Lần trước đi cùng dạo chợ ta đã để ý. Người thích ăn mấy món nhiều năng lượng, lại nhiều dầu, nhiều chất béo. Đây là nguyên nhân lớn nhất khiến người bị béo phì. Chỉ cần điều chỉnh chế độ ăn uống và tích cực vận động thêm. Cộng châm cứu và phương thuốc của ta. Nội trong một tháng nhất định sẽ có hiệu quả rõ rệt".

Lục Vụ xoa nắn vùng da thịt tích tụ trên eo mình trước mặt Lãnh Băng Cơ. Mấy miếng thịt liền biến đổi hình dạng: "Ta cũng đã thử ăn kiêng rất nhiều lần, nhiều lúc đói đến mắt trợn ngược, nhưng cũng đều không có tác dụng"

"Giảm cân là phải kiên trì. Không thể câu cá ba ngày liền treo lưới hai ngày. Vì vậy, nhất định phải hạ quyết tâm, ví như ốm xuống một chút." Nàng ghé sát tại Lục Vu, thấp giọng nói, nói đùa: "Ngươi có thể câu được chàng rể rùa vàng ưu tú như Thẩm thế tử thì thấy thế nào?”.

Lục Vu đỏ mặt, giận dữ gọi: "Tam tấu!" Lãnh Băng Cơ cười hi hi: "Mục tiêu này rõ ràng chưa?"

Lục Vụ siết chặt nắm tay, như thể toàn bộ sức lực toàn thân đều dồn hết vào nắm tay nàng: "Quyết tâm thì ta có, ta có rồi. Tam tẩu tốt, người là chị dâu tốt nhất của ta. Xin hãy giúp ta đi."

Duệ Vương Phi đang nằm trên giường, đảo mắt..

Nàng ấy vốn chẳng coi Lãnh Bằng Cơ ra gì, một phần vì những tin đồn về Lãnh Băng Cơ khiến người từ nhỏ được giáo dục kỹ càng về lễ giáo gia phong như nàng không thể chấp nhận. Còn có một mặt khác, đó là do ghen tị.

Lãnh Băng Cơ rõ ràng đã phạm phải sai lầm lớn và làm mất uy tín của hoàng gia, nhưng Thái hậu vẫn bảo vệ nàng ta, xem nàng ta như bảo bối. Sau này, nàng ta xuân phong đắc ý, ngày càng có nhiều người khen ngợi nàng ta. Ngay cả mẹ chồng và tướng công cũng không biết vô tình hay cố ý mà nhắc đến Lãnh Băng Cơ trước mặt nàng ta, khen nàng có số vượng phu.

Trong lòng nàng ta rất không vui. Cảm thấy suốt thời gian qua mình thì luôn chăm chỉ phấn đấu, còn Lãnh Bằng Cơ lại chẳng cần hao tâm tổn sức, đã có được thứ mình muốn trong tay

Bây giờ, Lãnh Bằng Cơ lại nói hai ba lời mà mua chuộc thêm được một người thân của nàng ta, là cô nhỏ mà nàng ta thân thiết nhất, lúc nào cũng khen nàng là chị dâu tốt.



Duệ Vương phi họ nhẹ một tiếng, tức giận châm chọc: "Ta ở đây đau đến chết đi sống lại, hai người lại ở đó tán gẫu nhiệt tình như vậy. Người nào người nấy cũng đều không có lương tâm".

Thấy nàng đã tỉnh, Lục Vụ chống tay lên đầu gối vất vả đứng lên, lo lắng bước đến thăm hỏi.

Lãnh Băng Cơ không nhúc nhích chút nào, chỉ chớp chớp mắt: "Nếu thấy thèm thì cùng trò chuyện đi, dù sao cũng nhàn rỗi."

"Ta là người bệnh, là sản phụ, ngươi không phải nên hỏi ta có khát không có đói hay không sao?"

Lãnh Băng Cơ cong môi: "Thật ngại quá, bụng người vẫn còn vết hở, không thể uống nước cũng không thể ăn". Những lời này làm cho Duệ Vương Phi rùng mình một cái: "Hả? Vậy ta có khác gì chết đâu?"

Nghĩ vậy, liện định đứng dậy kiểm tra chăn bông, nhưng động đậy lại cảm thấy đau đớn, rên lên một tiếng

Lục Vụ vội vàng an ủi: "Tam tẩu lừa tẩu thôi, vậy mà cũng tin”.

Lãnh Băng Cơ cười "kha kha" cho đến khi nàng ta thẹn quá hóa giận, rồi lại mỉm cười một chút, nụ cười xóa hết thù oán.

Duệ Vương Phi hung hăng trưng nàng ta một cái: "Ta mới không thèm tin nàng ấy, cái miệng thích ăn đậu hũ thối, cả miệng đều hôi. Còn nữa Lục Vụ, ngươi cẩn thận đừng để bị nàng ta ảnh hưởng xấu. Lúc nãy nghe nàng ta dạy người làm thế nào quyến rũ đàn ông. Nữ tử nhất định phải tuân thủ quy tắc, biết tự yêu mình, nam nhân át sẽ biết thưởng thức ngươi. Đừng tự làm mình trở nên thấp kém.

Lục Vụ quay mặt lại nhăn mặt với Lãnh Băng Cơ.

Có ông nội là Thái Sư quả nhiên không phải dạng vừa, mở miệng đã không ngừng giáo huấn người khác.

Lãnh Bằng Cơ bĩu môi, không tranh luận với nàng ta. Tốt nhất nên lùi một bước, tự biết văn hóa không giống nhau, tư tưởng cũng đã thâm căn cứ đế. Hơn nữa nàng ấy nói cũng không sai, nếu biết cách tỏa hương, ong bướm sẽ tự bay đến. Làm nữ nhi nhất định phải tự yêu mình, bằng không chỉ trở thành trò cười cho chính mình thôi.

Lãnh Băng Cơ không cãi nhau với nàng ấy, Duệ Vương Phi lại thấy hơi tẻ nhạt. Lúc này mới nhớ đến hài nhi khiến mình suýt chút nữa mất mạng.

"Con ta đâu? Là trai hay gái?"

Lãnh Băng Cơ ôm đứa trẻ bước tới đưa cho nàng xem.

Đứa trẻ da nhăn nheo, lại còn có một lớp lông mao, trông chẳng khác gì con khỉ. Lãnh Băng Cơ không thấy nó dễ thương chỗ nào, nhưng Duệ Vương Phi lại nhìn nó với khuôn mặt đầy yêu thương, không thể rời mắt.

Nàng ấy ngủ một giấc dài, tinh thần rất tốt, liền gọi nha hoàn, bà đỡ hầu hạ vào giúp nàng lau mặt, chải đầu, chăm sóc lại dung mạo.

Lại gọi hạ nhân hầu hạ Lãnh Băng Cơ và Lục Vụ tắm gội, ăn uống rồi đem điểm tâm lên.

Dù nằm trên giường bệnh vẫn ra lệnh chu đáo cẩn thận, khí thế của một đương gia chủ mẫu không giảm đi chút nào.

Sau khi truyền thuốc giảm đau và kháng viêm, Lãnh Băng Cơ cầm lấy kim tiêm, Duệ Vương Phi hít một hơi thật sâu: " "Ở mức độ nào đó, hơi thở này đã nhẹ nhõm hơn rồi. Tuy nhiên vẫn còn một hơi chưa trút ra được. Lục Vu, bảo người gọi Hoa phu nhân vào đây, tìm chút việc làm để phân tán chú ý”.

Hoa phu nhân là cơ thiếp gần đây được Duệ Vương sủng ái. Duệ Vương thương yêu vợ mình, nhưng cũng không ngại ngần mà sủng ái nhiều nữ nhân khác.

Lục Vụ không hiểu, sao nàng ta vừa tỉnh lại đã đòi gặp Hoa phu nhân. Chẳng lẽ không thấy chướng mắt sao? Nhưng người thông minh thì không nên hỏi nhiều, vội kêu Hoa phu nhân vào.

Khi Lãnh Băng Cơ nhìn thấy người phụ nữ này, ấn tượng đầu tiên là đây quả là yêu nghiệt. Thân hình như rắn nước, lông mày ánh mắt câu hồn, khiến nữ nhân nhìn thấy liền cảm như vừa ăn phải miếng thịt ba chỉ heo với hai cân đường, trong bụng hay trong lòng cũng cảm thấy không đúng đắn.

Duệ Vương phi nằm bẹp trên giường, quay mặt lại, hỏi Hoa phu nhân: "Nghe nói bộ y phục đó ta vừa thay ra ngươi liền lấy phải không?"



Hoa phu nhân càng thêm bối rối, nắm chặt khăn lụa trong tay, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

"Hoa nô xuất thân không tốt, từ trước đến nay quen sống tiết kiệm, không được rộng rãi như Vương phi nương nương”

“Thật sao?” Duệ Vương Phi chế nhạo: “Hôm nay đến chỗ của ngươi, hoa lộ mà Tửu Nhi của người đổ lên người ta mùi vị không tệ, nửa bình còn lại vẫn còn ở chỗ ngươi chứ chứ?

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.