Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 405: Chương 405: Muội đang ép ta đi tới bước đường cùng






Cẩm Ngu đã bỏ cuộc hoàn toàn.

“Tình cảm huynh muội chúng ta hơn mười năm, biểu ca, thì ra huynh cũng tàn nhẫn như vậy? Mộ Dung Phong im lặng, không nói lời nào. Lãnh Bằng Cơ thong thả nói: “Bằng không thì sao? Chờ mắt của người hoàn toàn bình phục, dùng để đối phó chúng ta sao?”

Cẩm Ngu đột nhiên ngẩng mặt lên, nhìn Lãnh Băng Cơ đầy vẻ khó tin: “Ngươi, ngươi biết hết rồi sao?”

“Đoán thôi” Lãnh Băng Cơ tự tin nói: “Linh bà đã truyền dạy Nhiếp Hồn Thuật của bà ta cho ngươi, mượn cớ đó để người bao che cho bà ta. Bởi vì, chỉ khi ở trong hoàng cung, bà ta mới có thể chăn ấm nệm êm không lo nghĩ, tránh khỏi sự truy đuổi của Thánh Nữ giáo.

Tuy nhiên, thời gian ban đầu, tu hành không được, thì mắt của ngươi không thể nhìn thấy ánh sáng. Cho nên người mới nảy ra chiến lược này, để lại Lãnh Bằng Nguyệt trong hoàng cung, cố tình chọc giận nàng ta, để nàng ta đẩy ngươi xuống từ trên cao. Người chỉ cần nhân cơ hội này để giả vờ bị mù, bước vào Kỳ vương phủ, để Linh bà làm thuật che mắt với đôi mắt của ngươi, tạm thời không thấy gì.

Thứ nhất, ngươi có thể ở trong Kỳ vương phủ tập Nhiếp Hồn Thuật của mình, Kỳ vương phủ lại có thể bảo vệ sự an toàn của Linh bà. Thứ hai, ngươi chỉ cần nhân cơ hội này, tiếp cận Mộ Dung Phong, và quyến rũ hắn. Chỉ đợi phép thuật tu tập thành xông, là có thể mê hoặc hắn, nước chảy thành sông, có đúng như vậy không?”

Cẩm Ngu với khuôn mặt trắng bệch: “Ngươi trước giờ đều biết?”

“Ta chỉ đoán bừa” Lãnh Băng Cơ cười nhẹ: “Dù sao cũng không biết đúng sai thế nào, nhưng mà, ta nhất định không để cho người có cơ hội hãm hại ta. Tin tưởng, trừ khi ta phá vỡ mắt quỷ che lấp của người trước, khiến cho mắt của người bị thương, ngươi chắc chắn cũng phải liều chết mà thử một phen, cho dù không nguyện ý rời khỏi Trường An, đi xa qua Mạc Bắc đúng không?

Ta không biết, ngươi bỏ mặc sự nguy hiểm chạy đến khu săn bắn của hoàng gia, để lấy nước mắt của hổ, và nuôi dưỡng hổ phách, có thực sự hữu ích cho mắt của ngươi không? Ta có nên nhắc nhở Am Đạt vương tử một tiếng, nhất định phải nhớ cẩn thận, ngươi không?”

Cẩm Ngu có chút kinh ngạc, Lãnh Băng Cơ lại có thể cái gì cũng biết, bí mật của chính mình trước nàng ta đều không thể che giấu. Nhưng nàng ta rõ ràng hình như không làm gì cả, làm sao lại có thể nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay như vậy? Một người phụ nữ như vậy quả thật quá đáng sợ.

Nàng ta cười lạnh, trong tiếng cười mang theo sự mỉa mai: “Biểu ca, huynh thấy chưa? Đây là người phụ nữ mà huynh đang bảo vệ. Ả ta chẳng lẽ không phải cũng không từ thủ đoạn sao? Huynh xem lòng dạ ả ta sau thế nào, tính toán khôn khéo ra sao, ta và Lãnh Bằng Nguyệt đều không phải đối thủ của ả!”

Mộ Dung Phong gật đầu: “Vương phi của Mộ Dung Phong ta chính là phải như vậy, có thể kề vai sát cánh cùng ta, bày mưu tính kế, có thể đánh thắng bất ngờ, không phải kẻ ngốc chỉ biết khóc lóc cầu xin ta bảo vệ”

Đây gọi là trong mắt người tình là Tây Thi, những người khác thì là tính toán, Lãnh Băng Cơ chính là thông minh, đối xử tốt gấp đôi.

Cẩm Ngu nắm chặt tay, vẻ mặt đầy vẻ căm hận, thậm chí có chút hung ác.

“Được, được, được, hôm nay xem như là ta tự chuốc lấy nỗi nhục. Cẩm Ngu ta hôm nay thề rằng, nhất định không bao giờ chịu để yên như vậy, Lãnh Băng Cơ, sẽ có một ngày, ta sẽ khiến người phải trả giá bằng máu”

Mộ Dung Phong sắc mặt lạnh lùng, trong giọng nói có sát khí bốc lên: “Muội là đang muốn ép ta tới bước đường cùng sao?”

Cẩm Ngu cũng lạnh lùng nhìn hắn với vẻ oán hận: “Bây giờ, ta không còn là quận chúa Trường An của huynh nữa, mà là vương phi của Mạc Bắc, Kỳ vương gia, huynh dám ra tay sao?”

Mộ Dung Phong trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn và sự độc đoán: “Vậy ta cũng có chuyện muốn nói trước, muội dám động vào Lãnh Băng Cơ mà xem, đừng nói là vương phi Mạc Bắc, muội có trốn lên chín tầng mây, Mộ Dung Phong ta cũng sẽ đem muội xé thành trăm mảnh. Hôm nay muội rời khỏi kinh thành, từ nay về sau không bao giờ được bước vào Trường An một bước.”

Dứt lời lạnh lùng xua tay: “Trở về thành!”

Am Đạt vương tử vẫn luôn ở bên cạnh Phượng Giao, ánh mắt chớp nhẹ, nhìn đám người có vẻ bất đắc dĩ.

Một nụ cười lạnh thoáng qua trên môi ông ta, rất khác với vẻ lương thiện ngày xưa của ông ta.

Mộ Dung Phong chắp tay với ông tra nói: “Am Đạt vương tử thượng lộ bình an, từ biệt tại đây, không tiền!”

Am Đạt vương tử chắp tay đáp lại: “Có duyên gặp lại”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.