Lãnh Băng Nguyệt hào hứng gật đầu, nhìn Triệu ma ma đầy ngưỡng mộ.
Hôm nay nàng ta nghe Tri Thu nói đã quỳ cả buổi sáng ở triều Thiên Khuyết, không hề than vãn một lời, ngược lại còn đẩy Mộ Dung Phong vào vòng tay của Lãnh Băng Cơ. Nàng ta về tới Tử Đằng tiểu trúc lại nghe nói hai người đã cùng nhau xuất phủ liền nổi trận lôi đình. Triệu ma ma nhìn thấy Tri Thu không còn ở trước mặt nữa liền cho nàng ta một chủ ý. Xem ra, Triệu ma ma này còn lợi hại hơn Tri Thu rất nhiều, hơn nữa không cần lo lắng bà ta có tư tâm.
Nàng ta đi theo Mộ Dung Phong vào phòng, Mộ Dung Phong đang cầm khung thêu nhìn trái nhìn phải, trên mặt vải có hai dải tử đằng thêu bằng chỉ tím, bên cạnh còn có một đoạn thơ của Lý Bạch:
"Tử đằng quải vân mộc, mạn hoa nghi dương xuân. Mật diệp ẩn ca điểu, hương phong lưu mỹ nhân”
Mộ Dung Phong giương mắt nhìn về phía nàng ta, sâu thẳm trong ánh mắt ngập tràn sự dịu dàng: “Hay cho câu: hương phong lưu mỹ nhân”
Lãnh Băng Nguyệt nhẹ nhàng bước tới, ngượng ngùng cười nói: “ Thấy vương gia đặc biệt yêu thích hoa tử đằng, Băng Nguyệt yêu ai yêu cả đường đi, muốn thêu một chiếc khăn tay hoa tử đằng những tay nghề không tốt sợ vương gia chê cười”.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Mộ Dung Phong vuốt ve đóa hoa tử đằng, trên môi nở một nụ cười đầy ý vị, ánh mắt như thể thông qua đóa tử đằng này mà thấy được quá khứ xa xăm.
Hắn rũ mắt phượng xuống, giọng nói nhu hòa mà từ tính: “Nàng thực sự không biết lý do tại sao ta thích hoa tử đằng sao? Đến hiện tại ngươi vẫn không nhận ra bản vương sao?”.
Lãnh Bằng Nguyệt chớp mắt nghi ngờ: “Hoa tử đằng này có quan hệ gì với thiếp thân sao?”
“Bởi vì nhìn thấy nó, ta lại không thể không nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt của chúng ta” Lãnh bằng Nguyệt e thẹn rúc vào vòng tay hắn: “Lần đầu tiên gặp vương gia quá xấu hổ rồi, người hãy nên quên đi”.
Mộ Dung Phong đưa tay vuốt tóc nàng ta: “Lúc ấy ta bất đắc dĩ phải rời đi, vẫn còn nhiều lời còn chưa kịp nói đã khiến nàng ủy khuất rồi”.
Một sự mê hoặc dần lan tỏa giữa hai người.
Lãnh Bằng Nguyệt lắc đầu: “Lúc đó tỷ tỷ biết được vương gia muốn từ hôn liền thẹn quá hóa giận, tìm mọi cách đối phó ta. Có điều, Băng Nguyệt được vương gia sủng ái, trong lòng tràn ngập mong mỏi, không hề cảm thấy ủy khuất”.
“Ta còn tưởng rằng nàng sẽ hận ta vì đã quá thiếu trách nhiệm”
Gương mặt Lãnh Băng Nguyệt nháy mắt ửng hồng: “Đó là sự tình khẩn cấp, tuy nói ngày ấy ôm ôm ấp ấp trong nước nhưng vương gia cũng chỉ vì muốn cứu ta mà thôi. Lại nói, người đã đồng ý cưới ta, ta sao lại hận người được chứ?”.
Mộ Dung Phong khoát tay, trầm mặc một lát: “Chúng ta đã quen biết trước đó, chẳng lẽ nàng đã quên sao?”.
Lãnh Băng Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu: “Thiếp thân sao lại không nhớ rõ? Nếu quả thực đã gặp qua, tất nhiên sẽ khắc cốt ghi tâm” . truyện ngôn tình
Mộ Dung Phong mỉm cười: “Nàng quả thật không có nhận ra bản vương, khó trách lần trước ở thư phong nàng không dám nói thật, việc này cũng không trách nàng được. Nàng còn nhớ bụi hoa tử đằng phía sau ngọn núi kia không? Bản vương lại nhớ mãi không quên. Lần đó tới tướng phủ vốn dĩ chính là vì nàng mà tới, nhờ ánh mắt đầu tiên nhìn nàng sau khi cứu nàng ra khỏi nước mà ta đã nhận định nàng”.
Lãnh Băng Nguyệt cố gắng tìm tòi trong đầu, trước kia bản thân đích thực có gặp qua Mộ Dung Phong, là lúc hắn thắng trận trở về cưỡi ngựa hiên ngang trên đường Trường An. Nàng ta vừa nhìn thoáng qua đã tim đập thình thịch, sau đó liền đem lòng thương nhớ. Trừ lần đó ra, nàng ta chắc chắn chưa từng cùng hắn có bất cứ liên hệ nào cả.
Nhìn ánh mắt tha thiết của hắn, nhớ tới sự yêu thích đặc biệt với hoa tử đằng của hắn, trong lòng khẽ động, chẳng lẽ hắn nhận làm mình thành người khác? Cho nên lần gặp mặt ở phủ đệ liền không nghĩ ngợi gì đã đưa ra đề nghị lấy mình làm vương phi?
Nhất định là như vậy.
Bất quá nàng ta chỉ do dự một chút liền cười gật đầu: “Tất nhiên nhớ rõ."
Chỉ bốn chữ đơn giản đã khiến cho Mộ Dung Phong trong lòng nhộn nhạo, ánh mắt nhìn nàng ta dần trở nên nóng bỏng, nhẹ nhàng mà trìu mến kêu lên: “Bằng Nguyệt”.
- Nhiệt độ trong phòng nhanh chóng tăng lên, Lãnh Băng Nguyệt cảm thấy bản thân ở trong nhiệt độ nóng rực này sẽ bị hòa tan thành nước, ngả vào vòng tay Mộ Dung Phong mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Tri Thu truyền xong trà trái cây liền trở về Tử Đằng tiểu trúc. Nồi thuốc của Triệu ma ma đã sôi. Triệu ma ma đang ở một bên lọc cặn thuốc, bên cạnh còn đặt hai tách trà bạch ngọc, bên trong ngâm hai túi trà Bát Bảo.
Tri Thu vẫn luôn kiêu ngạo khi nhìn thấy Triệu ma ma, từ nhỏ nàng ta đã đi theo hầu hạ tiểu thư, Lãnh Băng Nguyệt cũng rất coi trọng nàng ta, tất nhiên sẽ không vừa mắt một người ngoài như Triệu ma ma, vẫn luôn muốn đuổi bà ta đi.
Tri Thu liếc mắt nhìn hai tách trà bạch ngọc: “Vẫn chưa dâng trà lên sao?”
Triệu ma ma gật đầu: “Nước vừa mới sôi, ta lập tức đi” “Để ta, ngươi làm việc của mình đi”
Tri Thu cầm bình pha hai tách trà đặt lên khay, bóp huyệt thái dương rồi lắc eo đẩy cửa vào phòng.
Triệu ma ma ngẩng mặt, nhìn liếc bóng lưng nàng ta, cười lạnh.
Trong phòng, hai người đang thâm tình liền bị Tri Thu cắt ngang: “Vương gia, tiểu thư, mời dùng trà”.
Mộ Dung Phong buông tay đang đặt trên eo Lãnh Băng Nguyệt ra.
Sau ngày đại hôn của Lãnh Bằng Nguyệt một thời gian dài Mộ Dung Phong vẫn luôn đối nàng ta như gần như xa, hôm nay thật vất vả mới có chút tiến triển ai ngờ lại bị Tri Thu có mắt không trùng cắt ngang, trong lòng nhất thời có chút buồn bực nhưng lại không thể phát ra.
Mộ Dung Phong ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, Tri Thu đặt trà xuống, ân cần nói: “Vương gia mỗi ngày đều bôn ba lao lực, dùng chút trà Bát Bảo có thể thanh tâm trừ hỏa”
Mộ Dung Phong bưng lên, trà có chút nóng, đặt ở chóp mũi ngửi: “Hoa cúc bên trong thật không tồi”
“Hoa cúc này là được hái sau khi đã thấm đẫm sương, trải qua sương sớm cùng sương lạnh gột rửa có tác dụng hạ hỏa rất tốt”
Mộ Dung Phong thuận miệng khen: “Thật có tâm”. Lãnh Băng Nguyệt lạnh lùng nhìn Tri Thu xum xoe trước mặt Mộ Dung Phong, lại nhìn nhìn búi tóc được bôi dầu bóng lưỡng, còn có cây trầm hoa lựu, cười lạnh một tiếng, phất tay: “Lui ra đi”.
Trị Thu nghe lời thu hồi khay trà, khom người thối lui đến cửa, lại hồi bẩm nói: “Bây giờ cũng không có việc gì để làm. Hay là nô tỳ đem đàn của người ra, cấp vương gia giải sầu?”.
Mộ Dung Phong nhướng mày nhìn Lãnh Nguyệt Băng: “Nàng còn có thể đánh đàn?”.
Lãnh Nguyệt Băng gật đầu: “Từng theo sự phó học một thời gian, cũng không tinh thông”.
Mộ Dung Phong còn chưa mở miệng, Tri Thu cười nói: “Tiểu thư nhà ta là đang khiêm tốn, vương gia không ở trong thành có thể không biết, cầm kỳ thi họa, tiểu thư nhà ta không có cái nào không tinh thông. Đừng nói là đánh đàn, điệu Kinh Hồng vũ của người còn vô cùng tuyệt vời”
Nếu là trước kia, Tri Thu khen bản thân ở trước mặt Mộ Dung Phong, nàng ta chỉ cảm thấy bản thân đủ thông minh, nhưng là hôm nay lại không như vậy, nàng ta liền cảm thấy Tri Thu đang dụng tâm kín đáo.
Mộ Dung Phong thản nhiên nói: “Phải không?”
Hôm nay Lãnh Băng Nguyệt đã quỳ một lúc lâu trên triều Thiên Khuyết, không kịp nghỉ ngơi liền nghe Triệu ma ma nói đến chiếu cố Phó tướng, hiện tại thân thể kiệt sức, tiếc nuối nói: “Hôm nay thiếp thân không có chuẩn bị, để ngày khác tìm nhạc sĩ đến biểu diễn cho vương gia thưởng thức”.
Tri Thu dẫn đầu tự tiến cử bản thân: “Nô tỳ có thể đệm đàn cho tiểu thư”.
Mộ Dung Phong bưng tách trà lên nhấp một ngụm: “Tri Thu thể nhưng cũng biết đánh đàn?”.
Tri Thu cười yếu ớt: “Tiểu thư nhà ta đa tài đa nghệ, nô tỳ đi theo ắt mưa dầm thấm đất, bất quá chỉ là học chút da lông, khiến vương gia chế cười rồi. Nô tỳ xin phép đi xuống chuẩn bị”.
Nàng ta tự chủ trương đi vào nội thất bưng đàn ra, rồi lại chạy ra tìm Triệu ma ma lấy cho Lãnh Băng Nguyệt một bộ vũ y.
Lãnh Bằng Nguyệt nhìn thấy đáy mắt Trị Thu tràn ngập nhu tình, trong lòng càng thêm buồn bực, âm thầm nghiến răng.
Nàng ta cùng Mộ Dung Phong tâm đầu ý hợp, tình ý nồng nàn, làm gì có tâm trạng gảy đàn cơ chứ? Nha đầu Tri Thu kia là có tư tâm!
- -----------------