Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 308: Chương 308: Nam nhân tệ bạc xứng đáng nói lời yêu thương sao






Chiếc xe ngựa lập tức dừng lại.

Người đó lại kéo dây cương cho ngựa quay đầu, sau đó biến mất ở ngã rẽ trong khu rừng.

Lãnh Băng Cơ nhìn về phía người đó đang biến mất và nhảy xuống ngựa, sau đó tiện tay lấy từ trong túi áo ra một thỏi ngân lượng đưa cho phu xe: “Đến đây được rồi, ta tự mình đi”.

Ngân lượng hơi nhiều nên phu xe vẫn còn đang lóng ngóng không có cách nào trả tiền dư lại thì Lãnh Băng Cơ đã vội vàng chạy đi và biến mất sau ngã rẽ.

Người đó vẫn chưa đi xa, vả lại còn bước xuống lưng ngựa chầm chậm cầm dây cương bước đi như thể đang đợi nàng.

Lãnh Bằng Cơ vội vàng nhanh chân chạy về phía đó đến mức thở hổn hển và hoàn toàn quên mất có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Đối phương nghe thấy tiếng bước chân của Lãnh Băng Cơ bèn nhanh chóng quay người lại và buông sợi dây cương trong tay ra.

Lãnh Băng Cơ không hề mạo muội mở lời, người đó cũng không nói gì cả, hai người cứ thể yên lặng nhìn nhau một lúc.

Nam nhân đeo mặt nạ phi ưng cuối cùng cũng mở lời trước: “Đến rồi sao?”

Giọng nói người đó rất trầm thấp như thể đang cố tình thay đổi giọng nói của mình vậy, Lãnh Băng Cơ từ hai câu chữ đơn giản kia đã có thể cảm nhận được mùi vị hàn huyên của một người bạn cũ.

Là hắn sao? Hắn quả nhiên là biết thân phận của mình.

Nàng cố gắng khiến giọng điệu của mình trở nên bình tĩnh lại và không quá kích động nói: “Đến rồi”

Đối phương lại ngừng lại một chút như thể đang nghĩ ngợi phải nói câu gì tiếp theo vậy.

“Nghe nói nàng đang tìm ta sao?”

Lãnh Băng Cơ khẽ cắn chặt răng nói: “Vì vậy huynh mới chịu lộ diện sao?”

Đối phương im lặng hồi lâu: “Hình như nàng đang trách ta thì phải?"

“Không có, sao có thể chứ?” Lãnh Băng Cơ nhẹ nhàng nói: “Chỉ là không ngờ huynh lại là Phi Ưng Vệ”

Đối phương đưa tay lên sờ sờ cái mặt nạ phi ưng trên khuôn mặt: “Xin lỗi, ta đã không nói sự thật cho nàng biết, Phong Vương gia tất nhiên không biết quan hệ giữa chúng ta đấy chứ?"

"Tạm thời vẫn chưa biết nhưng ta nghĩ trước sau gì cũng sẽ thành thật với huynh ấy thôi.”

"Thế nàng nói thế nào người đó?"

"Tất nhiên là nói thật rồi” Lãnh Băng Cơ tiến lên một bước: “Nếu không thì còn có thể làm gì?”

Đối phương đột nhiên im lặng.

“Chẳng lẽ huynh không có lời nào muốn nói sao? Không có chuyện gì cần phải giải thích sao?” Khuôn mặt Lãnh Băng Cơ bình thản hỏi.

“Giải thích cái gì? Nam nhân phi ưng chầm chậm mở miệng nói: "Ta không biết phải giải thích như thế nào?”

“Ví dụ việc huynh không lời từ biệt đã rời khỏi, biến mất lâu như thế mới xuất hiện”

Nam nhân ấp a ấp ứng: “Ta có nỗi khổ không thể nói được"

“Vì vậy ta mới cho huynh cơ hội, hy vọng huynh hãy cho ta một câu trả lời.”

Nam nhân lại im lặng không nói gì cả như thể người trượng phu đi ngoại tình đang tìm cái cớ để lấp liếm vậy.

"Ta là Phi Ưng Vệ, ta sợ sẽ làm liên đến nàng”

Liên lụy sao? Lãnh Băng Cơ trong lòng khẽ nở nụ cười lạnh lùng, có nhiều cảm xúc phức tạp nhưng trên khuôn mặt lại đầy tình ý: “Nếu ta sự bị liên lụy thì sẽ không đến gặp huynh rồi, đã bao lâu rồi không gặp không ôm nhau một cái sao?”

Nam nhân phi ưng bất giác đi lùi lại một bước, hình như đa số bị dọa phải rồi nói có chút khó xử nói: “Bây giờ nàng là Phong vương phi, giữa ban ngày ban mặt hình như không hợp lễ nghĩa cho lắm?”.

Lãnh Băng Cơ lại tiến lên hai bước và hất cái khăn tay lau nước mắt trên khóe mắt, trên khuôn mặt đầy cảm xúc và ai oán: “Huynh sợ sao?”

"Ta sợ Phong Vương gia biết sự tồn tại của Phi Ưng Vệ và sẽ tiêu diệt đường sống của ta, ta cứ có cảm giác ngài ấy đã biết được điều gì đó và đang không ngừng điều tra bọn ta.”

“Huynh đến tìm ta chỉ vì muốn hỏi những thứ này sao? Có phải người của huynh không thám thính được tình báo của Mộ Dung Phong nên muốn điều tra từ chỗ của ta không?”

Nam nhân phi ưng lắc lắc đầu: "Ta chỉ muốn gặp nàng thôi”

“Chỉ thế thôi sao?”

“Những thứ khác ta không dám mơ tưởng”

Lãnh Băng Cơ bật cười một cái: "Đồ ngốc.”

Nàng xấu hổ thốt ra một câu, khóe mắt đầy vẻ phong tình khiêu gợi giống như những cô gái lầu xanh đang bán nụ cười vậy, vả lại nàng còn tình tứ đánh nhẹ đối phương một cái.

Đối phương ngơ ngác, không biết là đã bị sự khiêu gợi của nàng làm cho mê mẩn hay bị bộ dạng của nàng làm cho ngơ ngác đây.

“Nàng.”

Lãnh Băng Cơ cười khúc khích một cáu và nắm chặt cái khăn tay đấm nhẹ vào ngực hắn: “Nhìn cái gì chứ? Không quen biết sao?”.

Đối phương không hề né tránh, ba cây kim bạc nàng giấu sẵn trong chiếc khăn tay đột nhiên đâm vào trong da thịt của đối phương.

Đóng kịch nàng là người nghiệp dư nhưng lại rất nghiêm túc đấy.

Một người cố tình tiếp cận tìm kiếm cơ hội ra tay, một người bị sự nhiệt tình chủ động của nàng làm cho ngơ ngác nên Lãnh Băng Cơ mới có cơ hội ra tay.

Đối phương rất bất ngờ, hắn nhanh chóng hất tay nàng ra và nhanh chóng lùi lại ba bước nhưng vẫn còn chưa kịp phản ứng lại thì Lãnh Băng Cơ đã lấy con dao với tốc độ cực nhanh kề vào cổ họng của hắn.

“Thử động đậy một cái xem nào!”

“Nàng, nàng muốn làm gì?”.

Nam nhân muốn ra tay nhưng cánh tay đã không thể giơ lên được nữa, cảm giác mất sức nhanh chóng lan ra toàn thân, đầu óc của hắn cũng cảm thấy hơi choáng váng.

“Giết người diệt khẩu” Lãnh Băng Cơ lạnh lùng nhìn đối phương rồi trả lời một cách chắc nịch: “Biết ta muốn giết người mà ngươi còn dám chủ động dâng đến tận cửa, thật là can đảm đấy, ta khuyên người nên từ bỏ việc phản kháng đi bởi vì thuốc trong khăn tay đủ để khiến người ngất đi, để an toàn hơn ta còn bỏ vào trong cây kim bạc kia số liều lượng thuốc độc đủ để giết hại con heo đấy”

Đối phương nhìn con dao trong tay của nàng và nói: “Lẽ nào nàng không nghĩ đến tình nghĩa giữa hai chúng ta sao?"

Lãnh Băng Cơ khẽ nheo mắt lại: “Giữa chúng ta có tình nghĩa gì chứ? Ngươi thử nói xem nào.”

Nam nhân cạn lời, hắn cảm thấy mình bây giờ đã trở thành miếng thịt trên thớt rồikhi đang đối mặt với nguy cơ bị giết, toàn thân Lãnh Băng Cơ đang tỏa ra sát khí đằng đẵng.

Đây không phải là trò đùa đầu.

Lãnh Bằng Cơ cười lạnh lùng một cáu: “Nam nhân tệ bạc thì xứng đáng nói chuyện tình nghĩa với ta sao?”



Thì nam nhân đột nhiên thay đổi giọng nói hét lớn: “Biểu tẩu hãy tha mạng!” Cao dao trên tay nàng lập tức khựng lại. Lãnh Băng Cơ lập tức tháo cái mặt nạ trên khuôn mặt hẳn xuống và mở to mắt kinh ngạc: “Cảnh Vân? Đệ đang làm gì vậy?”

Tế Cảnh Vân bị Lãnh Băng Cơ dọa đến mức muốn chảy hết cả nước mắt nước mũi ra và run rẩy nó: “Ta thấy biểu tẩu cứ buồn bã trong lòng như thể có tâm sự gì đó nên mới nghĩ cách muốn chọc tẩu vui, nào ngờ suýt nữa đã chết trong tay của tẩu rồi”

Lãnh Băng Cơ thu con dao lại: "Chuyện gì cũng có thể đùa được sao hả? Ai bảo để giả làm Phi Ưng Vệ hả? Nếu ta ra tay nhanh một chút thì e là đã cắt đứt động mạch chủ của đệ rồi đấy”

Tề Cảnh Vân ai oán nhìn nàng một cái: “Ta thấy tẩu hình như rất có hứng thú với cái mặt nạ kia nên mới bảo người làm một cái giống như thế, lẽ ra hôm nay muốn tìm tẩu hỏi thử xem có giống không nào ngờ lại suýt bị tẩu ám hại, thủ pháp của tẩu đúng là rất lợi hại đấy”.

Lãnh Băng Cơ bực mình liếc hắn một cái: “Bộ dạng kỳ lạ của đệ vừa rồi không khiến người ta hiểu lầm mới lạ đấy?

Tề Cảnh Vân nở ra nụ cười xấu xa nói: “Tẩu làm ta hết hồn, nếu không phải tẩu ra tay thì ta còn ngỡ tẩu thật sự đang phản bội biểu huynh đấy, những câu nói vừa rồi của tẩu nào là không lời từ biệt, nào là tránh mặt không gặp khiến đệ cứ cảm thấy giống như người tình cũ gặp lại nhau vậy? Chẳng lẽ khi đó biểu huynh của đệ đã hớt tay trên sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.