Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 477: Chương 477: Nạn dân bạo loạn






Có điều tên ma ốm này mới quen biết mình có một ngày, cho dù mạng lưới tình báo có lợi hại đến đâu đi chăng nữa thì sao mới vỏn vẹn một ngày mà hắn đã biết mình là người của Cừu thiếu chủ? Lẽ nào hắn đã theo dõi mình từ lâu, cuộc gặp có vẻ như vô tình hôm qua cũng là cố ý sắp xếp?

Phần lớn người có tiền đều có tâm tư cẩn thận tỉ mỉ, hắn lộ ra sơ hở lớn như vậy cho mình có lẽ là cảm thấy đây là chuyện không đáng kể, không cần chú ý đến, cũng không cần che giấu:

Lãnh Băng Cơ cũng hỏi thẳng: "Các hạ họ tên là gì, quê quán ở đầu, có thể nói ra cho ta mở mang tầm mắt được không?"

Tên ma ốm cười khẽ: "Vậy thì mời ta vào đi đã, chúng ta chậm rãi tán gẫu nhé?"

Lãnh Băng Cơ thở dài: "Dám trắng trợn quyến rũ một phụ nhân đã xuất giá như vậy, lá gan của các hạ đúng là to hơn bình thường rất nhiều đấy. Chỉ sợ nếu tướng công của ta lên cơn ghen thì thân thể nhỏ bé này của người sẽ không đỡ được mà thôi. Xin lỗi, công tử cứ tự nhiên đi nhé, tha lỗi cho ta không tiếp đãi được"

Sau đó nàng xoay người rồi thẳng thừng đóng cửa lại.

Thiên Thời kinh ngạc hỏi: "Bình thường phu nhân luôn luôn nhận từ với người khác cơ mà, sao lại đối xử với Sở công tử này lạnh lùng xa cách như thế?"

Lãnh Băng Cơ lạnh lùng cười: "Hắn có quyền có thể, nô tỳ xinh đẹp hầu hạ nhiều như mây thì có thể muốn cái gì từ ta đây? Hắn là hắn đã theo dõi ta từ lâu rồi, biết rõ về ta nên mới bày ra vở kịch này để thăm dò tiếp cận ta. Người này có thể lực mạnh mẽ, động cơ không sạch sẽ, tâm tư không đứng đắn, đừng có quan hệ gì với hắn là tốt nhất"

Được nàng nhắc nhở như vậy thì Thiên Thời cũng cảm thấy kinh ngạc: "Vậy người này ân cần lấy lòng như vậy là có mục đích gì? Chỉ vì chữa bệnh thôi ư?"

Lãnh Băng Cơ lắc đầu: "Không hẳn, chúng ta cứ đi bước nào hay bước đó đã. Hơn nữa nơi này đã bị lộ rồi, không thích hợp ở lâu đầu, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi thôi"

Địa Lợi và Thiên Thời nghe lời nàng đi dọn đồ, chỉ cần chờ Nhân Hòa truyền tin trở về là có thể khởi hành luôn.

Tên ma ốm kia bị mất mặt nên cũng dẫn người đi rồi.

Ba người chờ ở trong tòa nhà, chờ mãi cũng không thấy Nhân Hòa trở về thì trong lòng cũng hơi thắc mắc. Nơi này cách xưởng sản xuất thuốc cũng không xa, nếu cưỡi ngựa thì cũng chỉ mất thời gian ngang với một bữa cơm là có thể đến rồi, với võ công của Nhân Hòa thì cho dù trên đường không được yên ổn thì cũng không đến mức xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ.

Hay là bên xưởng sản xuất thuốc xảy ra chuyện gì nên mới phải kéo dài thời gian?

Lãnh Băng Cơ đang định phái Thiên Thời đến xưởng sản xuất thuốc xem thử thì bên ngoài truyền đến tiếng người ầm ĩ, cửa tòa nhà bị gõ ầm lên.

"Mở cửa, ra ngoài, người ở bên trong ra ngoài!"

Thiên Thời đi ra sân, cách khe cửa xem xét một chút, khi trở về thì sợ hãi đến mức thay đổi sắc mặt: "Không ổn rồi, phu nhân, có rất nhiều người dân gặp nạn đến đấy."

"Người dân gặp nạn ư? Họ muốn làm gì?"

"Họ bảo là muốn xin phu nhân cho một con đường sống, cầu xin phu nhân cứu trợ."

Lãnh Băng Cơ lập tức hiểu ra, nàng lạnh lùng cười một tiếng: "Chẳng trách hắn gióng trống khua chiêng đưa bảng vàng tới đây như vậy, hóa ra là muốn cho người dân trong thành này một truyền mười mười truyền trăm, biết trong căn nhà nhỏ này của ta có vàng.

Chúng ta cũng từng xuất hiện ở bên ngoài cả, tất cả mọi người đều biết trong nhà này chỉ có mấy nữ nhân dễ bắt nạt chúng ta, đến lúc cùng đường thì tất nhiên sẽ bị quả hóa liều thôi, đây không phải là tới cầu xin ta cứu mạng, mà là tới cướp đoạt!"

"Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu là đảm trộm cướp gian ác thì dễ xử lí hơn, chỉ cần giết là được, nhưng một đám người dân gặp nạn tay không tấc sắt thì chúng ta cũng không thể ra tay với họ được"

"Ta không để ý đến một chút vàng này. Ta chỉ nghi ngờ, rốt cuộc tên ma ốm này làm như vậy là muốn ép ta phải nghe lời hắn hay là còn có mục đích nào khác đây?"

Lãnh Băng Cơ xắn tay áo lên: "Đi gặp họ là được."

Đám dân gặp nạn ở bên ngoài tòa nhà đã không thể chờ đợi được nữa, gõ cửa nửa ngày mà không thấy ai ra mở cửa thì vừa đạp vừa đả, hung dữ chen vào cửa tòa nhà, cả đảm cùng nhau lao vào trong, để lộ ra thói hư tật xấu của loài người một cách cực kì rõ ràng.

"Thiên Thời, Địa Lợi, đừng nương tay, rút kiểm tra, giết một người đe trăm người" Lãnh Băng Cơ lạnh lùng dặn dò: "Không có vương pháp gì rồi đúng không?"

Thiên Thời và Địa Lợi không do dự rút kiểm tra che ở trước mặt nàng: "Kẻ nào còn tiến lên một bước thì chúng ta tuyệt đối sẽ không khách khí đầu, giống như cái cây này vậy."

Một kiếm chém qua, một cây tương tự thân to bằng miệng bát ở trong sân lập tức đứt đoạn, đám giặc cướp này bị dọa sợ nên lập tức không dám tiến lên phía trước mà còn lùi về phía sau hai bước.

"Tự tiện xông vào nhà dân, các ngươi muốn chết ư?"

Mọi người đồng loạt nhìn về phía người cầm đầu, đó là một nam nhân cao lớn thô kệch, mặt mũi dữ tợn, đang đứng lẫn bên trong một đám người dân gặp nạn xanh xao vàng vọt, tuy kẻ này cũng quần áo lam lũ nhưng dáng vẻ rõ ràng không phải là người phải chịu đói khát lâu ngày.

Hắn ngang ngược mở miệng: "Chúng ta đã không có đường sống nữa rồi, cầu xin phu nhân bố thí một chút cho."

Lãnh Băng Cơ cũng không phí lời: "Không thành vấn đề, không phải các ngươi muốn tấm biển vàng này hay sao? Lấy từ dân thì dùng cho dân, ta đồng ý dùng nó đối bạc để cứu người."

Nàng đồng ý thẳng thắn như vậy khiến nam nhân vạm vỡ kia hơi kinh ngạc: "Phu nhân nói chuyện hào phóng như vậy thì vừa nhìn đã biết là người lắm tiền nhiều của rồi. Một tấm biển vàng với người dân gặp nạn trong thành này chỉ như muối bỏ biển mà thổi, mong phu nhân có thể bổ thì nhiều thêm chút nữa"

Lòng tham không đáy, người này không phải đến xin ăn mà là xin ăn đòn mới đúng.

Lãnh Bằng Cơ mỉm cười: "Ta và mọi người không quen biết nhau, đồng ý đưa tấm biển vàng này cũng chỉ là vì thương hại mà thôi, nhưng tuyệt đối không phải là ta sợ các ngươi.

Bây giờ các ngươi có hai con đường: một, bắt người này đưa đến quan phủ, tố cáo hắn kích động gây sự, vào nhà người khác cướp đoạt nên các ngươi thấy việc nghĩa hăng hái làm, vậy ta sẽ đưa cho các ngươi tấm biển vàng này để thể hiện lòng biết ơn; hai, các ngươi nghe lệnh hắn, cướp bóc phá phách, nhưng đao kiếm trong tay chúng ta không có mắt đâu, đến lúc đó ai sẽ bị thương thì không thể nói trước được rồi. Dù sao tự vệ chính đáng thì giết người cũng không có tội.

Hai con đường này, chính các ngươi chọn một cái đi".

Người cầm đầu nghe nàng nói như vậy thì cuống lên, kẻ ngu si cũng biết đây chính là kế ly gián. Lúc trước hai nha đầu để lộ ra võ công của mình đã khiến tất cả mọi người kinh sợ, không dám manh động, vậy đám dân gặp nạn này chắc chắn sẽ mềm nắn rắn buông mà ra tay với hắn mất.

"Mọi người đừng nghe nàng nói hươu nói vượn. Chắc chắn nàng có tiền, trong phòng không biết cất giấu bao nhiêu vàng bạc châu báu. Chúng ta xông vào thì có lẽ nửa đời sau đều có thể ăn no mặc ấm rồi. Chúng ta có nhiều người như vậy thì chẳng lẽ quan phủ có thể giết hết tất cả chúng ta hay sao?"

Lúc này đảm dần gặp nạn phía sau người nọ nhìn người kia, không ai quyết định được.

Lãnh Băng Cơ khinh bỉ nhìn nam nhân vạm vỡ kia: "Nếu nói đến có tiền thì ta cảm thấy vị Sở công tử đưa bảng vàng cho ta hôm nay mới thật sự là lắm tiền nhiều của, sao các ngươi lại chỉ nhằm vào ta? Vì ta là nữ nhân nên dễ bắt nạt hơn sao? Ban ngày ban mặt, kích động gây sự, tụ tập cướp đoạt, các ngươi không sợ bị quan phủ trị tội hả?"

Nam nhân kia thấy miệng lưỡi của nàng sắc bén như vậy, sợ nếu để nàng nói thêm hai câu nữa thì tình thế sẽ bất lợi với mình nên không muốn cho nàng cơ hội nói thêm gì nữa.

"Đừng có phí lời nữa, ông trời không cho chúng ta đường sống, chúng ta cũng chỉ bị đám quan lại chó má ở Dự Châu này ép cho cùng đường bị lỗi mà thôi. Vậy nên nếu người ngoan ngoãn giao tiền bạc ra đây thì chúng ta tuyệt đối sẽ không làm khó ngươi, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.