Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 342: Chương 342: Ngươi lập tức bỏ cái suy nghĩ này đi






Mẹ chồng nàng dâu căng thẳng cả một ngày, lúc bình thường thì nước sông không phạm nước giếng nhưng một khi gặp nhau lại giống như chọi gà. Mối quan hệ giữa hai người chẳng những không được làm dịu đi mà càng ngày càng trở nên xấu hơn.

Người trong cung bị kẹt ở giữa nên cảm thấy rất khó xử. Họ không thể không cô lập và để Lãnh Băng Cơ cô đơn một mình. Ai cũng không dám chủ động nói chuyện với nàng. May mắn là sau khi Huệ Phi uống thuốc thì bệnh tình của bà ta đã được cải thiện một chút.

Người đầu tiên đến thăm nàng là công chúa Lục Vụ.

Nàng ta nghe nói Lãnh Bằng Cơ đã vào cung, hơn nữa còn đang ở tại Kiêm Gia Điện và sợ rằng sẽ không thể rời đi trong một khoảng thời gian được. Vì vậy, nàng ta lập tức đi đến tìm nàng. Khi vừa nhìn thấy nhau, nàng ta lập tức không đợi được mà liên tục hỏi Lãnh Băng Cơ rốt cuộc ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì và bất kể đó là chuyện lớn hay chuyện nhỏ thì nàng đều phải nói một cách chi tiết..

Vẻ mặt của Lãnh Băng Cơ tràn đầy nghi ngờ mà nhìn nàng ta.

“Ngươi thành thật khai ra cho ta, rốt cuộc ai là người đã cử ngươi tới đây để hỏi thăm tin tức từ ta vậy?”

Lục Vụ bị vạch trần bởi lời nói của nàng nên nàng ta có chút xấu hổ: “Chính bản thân ta cảm thấy tò mò cũng không được sao?”

Khuôn mặt của Lãnh Bằng Cơ có vẻ gian xảo, nàng chớp mắt nói: “Có phải là Thẩm thế tử không?”

Lục Vụ ấp a ấp úng một lúc lâu rồi mới gật đầu: “Quốc Công phủ có chút lo lắng. Ta cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm sao mà đang yên đang lành thì Huệ Phi nương nương lại xúi giục Linh bà đi ám sát phụ hoàng của ta chứ?”. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha

Có vẻ như bây giờ hai người họ đang có một mối quan hệ tốt và còn hay bí mật liên lạc với nhau. Lãnh Băng Cơ cũng không giấu giếm, nàng kể lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó.

“Phụ hoàng cũng hiểu rằng chuyện này không liên quan gì đến Huệ Phi nương nương cả. Ông ấy chỉ là tức giận vì Huệ Phi nương nương đã nghe theo lời bàn tán vớ vẩn của người khác nên mới có những hành động thiếu suy nghĩ và tạo cơ hội cho người ta lợi dụng như vậy. Do đó, bà ta. chỉ bị cảnh cáo với chịu hình phạt nhỏ và cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến Quốc Công phủ. Bây giờ, Linh bà vừa mới chết và nhiều chuyện vẫn còn chưa rõ ràng nên nếu Thẩm thế tử có thể giúp được một tay thì thật là tốt”

Nghe nàng nói xong, Lục Vụ lập tức thấy nhẹ nhõm và cố gắng nghĩ biện pháp thông báo cho Thẩm Phong Vân để cho bọn họ cảm thấy yên tâm.

Lãnh Băng Cơ đã từng đưa cho Lục Vụ một công thức giảm cân. Nàng ta đã làm theo những gì Lãnh Băng Cơ hướng dẫn và nó đã có một chút hiệu quả. Nhưng hiệu quả đạt được rất nhỏ khiến cho nàng ta bắt đầu không còn lòng tin và kiên trì nữa.

Lãnh Băng Cơ tận dụng cơ hội này để điều trị tận gốc cơ thể của nàng ta. Nàng sử dụng thuốc Đông y làm thuốc đắp và biện pháp châm cứu để loại bỏ hơi nước trong cơ thể và điều chỉnh rối loạn nội tiết tố cho nàng ta, đồng thời nàng cũng dặn dò nàng ta rằng phải kết hợp chế độ ăn uống điều độ với tập thể dục và nhất định không được lười biếng.

Lục Vụ rất chăm chỉ chạy đến đền Kiêm Gia Điện mỗi ngày. Nàng ta cực kỳ mong muốn được lại trong đó.

Nàng ta mang tin tức cho Lãnh Băng Cơ, nói rằng Cẩm Ngu đã tự mình vào cung để cầu xin Hoàng đế tha thứ. Nàng ta quỳ gối suốt một ngày ở trước cửa ngự thư phòng, khóc lóc nức nở mà nói rằng bản thân đã tin nhầm người, tội đáng phải chết nghìn lần và cuối cùng thì nàng ta bị người khác đưa ra ngoài cung.

Lãnh Bằng Cơ chỉ có thể thầm mắng ở trong lòng một tiếng: “Tin tưởng nàng ta chắc là bán nhà”

Nàng đang háo hức mong chờ Mộ Dung Phong có thể sớm trở về kinh thành, nhưng đã liên tục ba, bốn ngày trôi qua rồi mà vẫn không có một chút tin tức gì. Lẽ nào việc tiêu diệt quân giặc của hắn không suôn sẻ, chưa hoàn toàn bảo vệ được đất nước nên hắn không thể trở về kinh thành ư?

Đúng thật là chán muốn chết mà.

Côn Ngọc cung.

Hoàng hậu đã nghe những người của phủ Nội Vụ cung kính trình báo về kết quả của cuộc thẩm vấn Linh bà.

Hiên Vương phi và Như Ý ngồi cạnh nhau ở phía bên dưới.

Hiên Vương phi cười đắc chí và nói: “Thật đúng là náo nhiệt mà. Ta không ngờ rằng những người này còn chưa làm gì được Phong vương phi mà chính bản thân họ lại đã đi gây chiến với nhau rồi. Người Phong vương phi này thật sự là một người độc ác và tàn nhẫn. Khi nàng ta tức giận thì ngay cả Kiêm Gia Điện nàng ta cũng dám đụng đến."

Hoàng hậu cho những người của phủ Nội Vụ đi ra bên ngoài, sau đó bưng lên chén trà ở bên cạnh và nhấp một ngụm: “Huệ Phi ỷ vào việc có Quốc Công phủ ở sau lưng mình cho nên làm việc gì cũng suôn sẻ. Mấy năm này hành động càng ngày càng trở nên to gan và cũng càng độc đoán hơn. Lãnh Băng Cơ không phải là người ngoan ngoãn và muốn đi lấy lòng bà ta cho nên tất nhiên là hai người nhìn thế nào cũng không vừa mắt nhau”.

“Mẫu hậu vẫn là người lợi hại nhất. Trong những năm này ngài luôn nhường nhịn bà ta ba phần, khiến cho bà ta càng ngày càng trở nên kiêu căng ngạo mạn. Cho nên việc bà ta gặp rắc rối sẽ chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi” Hiên Vương phi nịnh nọt nói.

Hoàng hậu họ nhẹ một tiếng: “Ta nhường nhịn nàng ta ba phần chẳng qua là vì ngài Quốc công thật sự là một người xứng đáng để cho người ta ngưỡng mộ. Nàng ta được cưng chiều và trở nên kiêu ngạo là bởi vì nàng ta không đủ chín chắn chứ không phải là do bổn cung nhường nhịn nàng ta”.

Hiên Vương phi vội vàng đổi giọng nói: “Đúng vậy, là do bà ta ngu ngốc, không nhìn ra được bản chất của con người. Ngày nào bà ta cũng coi Cẩm Ngu giống như bảo bối, lại còn tin tưởng những lời nói bàn tán linh tinh. Bà ta đúng thật là vô cùng thiếu suy nghĩ”.

“Thật ra lúc ban đầu, Huệ Phi đã rất hài lòng với gia đình của Lãnh Bằng Cơ. Nàng ta cũng rất biết ơn Thái hậu đã thiên vị mà chọn lựa cho Mộ Dung Phong rất nhiều thiên kim tiểu thư của các gia đình quan lại trong kinh thành. Tuy rằng Cẩm Ngu khá tốt, nhưng dù sao cũng chỉ là một quận chúa đã xuống dốc, không có chỗ dựa ở sau lưng nên cùng lắm nếu gả đi thì sẽ chỉ là một Trắc phi mà thôi.

Chỉ tiếc là bản thân Lãnh Băng Cơ không có ý chí tiến thủ mà lại đi tự sát trong ngày kết hôn. quan trọng của mình. Huệ Phi thì lại có tính hiếu thắng và không thể chịu đựng nổi khi những người trong cung vì có những động cơ thầm kín nên đã chế nhạo nàng ta, hơn nữa Cẩm Ngu còn hay khiêu khích và gây chia rẽ nên tất nhiên là nàng ta không có thái độ vui mừng với Lãnh Bằng Cơ rồi.

Vốn dĩ nếu như Lãnh Băng Cơ hào phóng để cho Mộ Dung Phong cưới Cẩm Ngu thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả. Ai biết rằng Lãnh Băng Cơ này lại có tính cách mạnh mẽ như vậy. Dù thế

nào thì màng ta không cho phép Cẩm Ngu vào cửa. Hai bên cứ luôn cố chấp không ai chịu nhường ai thì chẳng phải là sẽ xảy ra chuyện này sao? Cho nên có thể nói rằng việc này cả hai đều phải cùng chịu trách nhiệm và ai cũng có lỗi cả

Hiên Vương phi im lặng, trong lòng thầm phản đối nhưng lại trải lương tâm mà tỏ vẻ tán thành: “Mẫu hậu nói rất đúng, nhi tức đã hiểu rồi.”

Như Ý ngồi ở một bên khẽ hừ một tiếng: “Tại sao khi bà bà muốn tướng công cưới nữ nhân khác thì nhi tức nhất định phải đồng ý chứ? Ta lại nghĩ rằng chuyện này không có vấn đề gì không ổn cả. Nam nhận yêu cầu nữ nhân phải trung thành và khoan dung độ lượng nhưng chính bản thân họ lại hay thay đổi và không thể tha thứ cho những hành vi sai trái dù chỉ là rất nhỏ của một nữ nhân. "

“Con đang nói cái gì vậy?” Hoàng hậu răn dạy: “Con đã quên hết những đức tính cần có của nữ nhân nhân mà mẫu hậu đã dạy cho con trước đây rồi sao?

Như Ý cúi đầu: “Cái gì mà đức hạnh của nữ nhân chứ? Đó không phải là những quy tắc do nam giới đặt ra để khiến cho phụ nữ phải ngoan ngoãn nghe lời hay sao? Vậy mà chúng ta lại tự giác thực hiện những quy tắc đó và còn tự hào về điều đó nữa chứ.

Một tiếng “Choáng” vang lên, tách trà trong tay của hoàng hậu đã rơi xuống đất và vỡ vụn.

“Hiện tại con càng ngày càng không có dáng vẻ của một người con nữa rồi. Mẫu hậu thật đúng là không thể dạy dỗ con được nữa. Hai ngày trước, con còn dám thách thức mẫu hậu, nói rằng muốn cùng Phò mã ly hôn. Con thật sự là quá to gan. Con không còn muốn có thể diện nữa hay sao? Con muốn để cho mẫu hậu bị những người trong hậu cung này chế nhạo đến chết hay sao?”

“Vì muốn thể diện cho nên mẫu hậu đến chết cũng không chịu đồng ý mà để cho nhi nữ của mình chết ở trên người nam nhân không ra nam cũng không ra nữ kia và sống góa bụa cả đời đúng không?”.

“Dù tam công tử của nhà họ Kim là người tốt hay là người xấu thì không phải đó chính là do người lựa chọn hay sao?”

“Ngươi nói thật dễ nghe, ta có quyền tự do lựa chọn sao? Dù phò mã của ta tốt hay xấu thì tiêu chí đầu tiên mà các ngươi đánh giá còn không phải là có lợi ích sau này cho ca ca của ta hay sao? Nếu không thì từ hai năm trước, ta đã gả vào Quốc Công phủ rồi. Không phải các ngươi nói rằng Quốc Công phủ bị Tam ca của ta đánh giá là một cái thùng rỗng vô dụng sao?”.

Hoàng hậu run lên vì tức giận trước lời phản bác của Như Ý: “Con đang oán hận mẫu hậu của con sao? Ta làm vậy là vì lợi ích của ai chứ? Con và ca ca của con vốn là một. Hắn vinh quang thì con cũng có lợi ích, hắn thất bại thì con cũng sẽ bị tổn hại”.

Hiên Vương phi ngồi ở bên cạnh nghe mẫu tử hai người cãi nhau thì vội vàng khuyên can: “Mẫu hậu, xin người hãy bình tĩnh một chút. Như Ý chỉ là đang rất tức giận nên không lựa lời nói mà thôi. Nàng ấy cũng không phải là cố ý đâu ạ”

Hoàng hậu thở hổn hển hai hơi: “Có nói thêm một nghìn lời nữa thì ta cũng không ngại mà nói cho con biết, chắc chắn sẽ không có chuyện ly hôn giữa con và phò mã của con đầu. Con lập tức bỏ cái suy nghĩ này đi”.

Như Ý đứng bật dậy, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Dù sao Kim


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.