Lãnh Băng Cơ nghiêng người dựa vào khung cửa, mang nụ cười xấu xa: “Nước hôm nay có nóng không?”
Mộ Dung Phong gật đầu: “Có muốn tắm cũng không? Nàng cả đầu và mặt, so với Vân Triệt cũng không khá hơn chút nào?
Lãnh Băng Cơ lắc đầu: “Chàng tự mình hưởng thụ cho tốt đi. Ta sợ ta cả người bột mì đi vào, nấu thành một nồi bánh canh mất.” Mộ Dung Phong dùng khăn trong tay lau mặt lại: “Vừa nãy Tiểu Vân Triệt hỏi ta, tại sao sau lưng lại có một con rùa đen cực kỳ xấu vậy?” “Chàng nói như thế nào?”
“Đương nhiên là nói thật rồi. Con trai nói, khó trách nàng cứ gọi nó là Tiểu Vương Bát Đản, hóa ra căn nguyên nằm ở đây”
Lãnh Băng Cơ hé môi cười: “Có muốn ta rửa sạch nó đi không?” Mộ Dung Phong lắc đầu chắc chắn: “Không rửa” “Không sợ bị người khác nhìn thấy cười cho à?”
“Con rùa đen này của nàng giống như phong ấn của đạo gia, nếu như mất rồi, bản vương ngộ nhỡ thích người khác thì làm sao đây?”
Lãnh Băng Cơ suy xét, hình như quả thực là như vậy. Hắn thân đường đường là Phong vương gia, tóm lại vẫn cần mặt mũi, cả này nếu như mà cởi sạch vui đùa cũng mỹ nhân, chắc chắn sẽ bị người cười nhạo. Cho nên, hắn kiên quyết không thể không kiêng kỵ gì với người khác.
Ấn phù này, có thể phòng chảy phòng trộm phòng tiểu tam, không tệ.
Lãnh Băng Cơ nở cười xấu xa: “Thực ra, ta còn có một cái phong ấn lợi hại hơn. Gần đây ta luôn nỗ lực học vẽ, đợi thủ nghệ tốt hơn một chút, sẽ xăm cho chàng ở một chỗ kín đáo hơn, tránh cho người khác nhìn thấy thành trò cười.” !Mộ Dung Phong mặt không biến sắc, mà lại một mặt đúng đắn, không như nghe không hiểu trò đùa của Lãnh Băng Cơ. “Ta nhớ hôm qua nàng dạy Tiểu Vân Triệt về một con khỉ?”
Lãnh Băng Cơ gật đầu.
Ánh mắt Mộ Dung Phong không có ý tốt nào lướt qua mặt nàng, sau đó nhẹ nhàng buông mí mắt xuống.
"Xăm một con khỉ vị phu không sợ, nhưng mà nàng không sợ, con khỉ này thần thông quảng đại, đem cây gậy như ý của vị phu biến thành kim thêu hoa à?”
Lãnh Băng Cơ một giây là hiểu hàm ý trong lời nói của hắn, đỏ mặt gắt một tiếng: “Lưu manh”.
Mộ Dung Phong phát hiện ra trêu chọc tiểu kiều thê nhà mình rất thú vị: “Lẽ nào nàng suốt ngày học vẽ khỉ, mà không muốn để nó trèo cây sao?”
Chỗ bên dưới thầm kín của Mộ Dung Teddy quá vô sỉ rồi, Lãnh Băng Cơ nghiến răng ken két, thốt ra: “Ta sẽ không chỉ có con khỉ! Còn có con thỏ nữa!”
Mộ Dung Phong nghiêm túc lắc đầu: “Vậy nàng hi vong vi phu có tốc độ của thỏ, hay là tốc độ?” Lãnh Băng Cơ không hiểu gì cả: “Vậy chàng muốn thi chạy với thỏ hả?” Mộ Dung Phong lắc đầu, đưa ngón tay về phía nàng ngoắc ngoắc: "Nàng qua đây, ta nói cho nàng nghe”.
Lãnh Bằng Cơ thấy hắn mặt giảo hoạt, lập tức sinh ra cảnh giác: "Không nói thì thôi, dù sao nhìn là biết không phải chuyện gì tốt rồi.”
Mộ Dung Phong cười ha ha, thấp giọng nói: “Nghe nói, tốc độ của con thỏ cũng là lỗ hỏng của nó, bởi vì, quá nhanh, mà thời gian lại qua ngắn. Nàng chắc chắn sẽ không thích đâu.”
Lãnh Băng Cơ giờ mới phản ứng lại, ý trong lời nói của Mộ Dung Teddy. Còn nhớ lúc trước, từng nghe một nam đồng nghiệp nói qua, tần số của thỏ đực giống như máy may, tốc độ ánh sáng, cmn, lại là thật sao?
Nàng bị hơi nước hun đến đỏ ửng mặt: “Trước người khéo đẩy đưa, sau người mặt mê mẩn, khó trách Vu phó tướng nói chàng trước một kiểu, sau một kiểu.”
Ai mà biết, đường đường Phong vương gia chiến thần là chỉ là tên biến thái, nói đùa tục tĩu rất trôi chảy, kĩ năng trời sinh.
Mộ Dung Phong tắm xong, từ trong hồ nước đứng dậy: “Cái này còn không đúng sao? Chẳng lẽ lại để vi phu ta trước người mặt mê mẩn, sau người khéo đẩy đưa?”
Lãnh Băng Cơ làm cần nhìn hắn một cái, vừa bĩu môi vừa quay đi: “Đều nói nóng nở lạnh teo, xem ra cũng không hẳn như vậy?
Âm thanh còn chưa dứt, hai chân đã rời mặt đất, bị nhấc bổng lên.
Mộ Dung Phong cúi đầu nhìn nàng, khóe môi nhếch lên: “Vi phu tài hèn học ít, phiền phu nhân giúp ta giải thích cái gì gọi là nóng nở lạnh teo?”
Lãnh Băng Cơ đột nhiên bị dọa, hoảng hốt liên hồi: “Chính là một loại vật lý, hiện tượng tự nhiên, hiện tượng. Ví dụ nói, ta bây giờ cảm nhận được hơi lạnh từ chảng, toàn thân rét run, nhịn không được liền rụt cổ lại”
"Thật không?"Mộ Dung Phong xoay người quay về: “Ngâm nước nóng là ổn rồi”
Lãnh Băng Cơ muốn túm hắn lại, tránh cho bị hắn không lưu tình ném xuống hồ nước, đáng tiếc cả người hắn trơn trượt, không giữ tay lại được, không nắm được, chỉ có thể ngoắc vào cổ hắn.
“Không cần, không cần, lát nữa ngộ nhỡ ta ngâm tóc thì làm sao đây? Liền giống như bột màn thầu lên men, rất xấu”
Lồng ngực Mộ Dung Phong chập trùng, yết hầu trách không cười thành tiếng.
“Nếu thật sự có thể nóng nở lạnh teo, ngược lại là chuyện tốt, vi phu không sợ phu nhân sau này sẽ không hài lòng”
Vừa nghe giọng điệu không đứng đắn của con gấu Teddy này, là Lãnh Băng Cơ cũng biết, trong đầu hắn tuyệt đối không có chuyện gì tốt đẹp. Hẳn nào có nghĩ là nóng nở lạnh teo, hắn đang nghĩ ma sát cho nóng lên thôi?
“Không nháo, con còn đang ngủ ở phòng ngoài đó”. “Không nháo à?"Mộ Dung Phong mặt vô tội: “Vi phu tự cho rằng đây là làm chính sự, là một chuyện rất nghiêm túc đó"
Lãnh Băng Cơ ôm chặt ngực, năn nỉ: “Buổi tối, buổi tối không được sao?"
Mộ Dung Phong không thỏa hiệp, có một số việc, hắn trước giờ luôn thích chủ động đã kéo cung thì không có rút mũi tên lại, vén lên rồi còn muốn chạy sao?
Bàn tay lớn của Mộ Dung Phong chụp tới, kéo nàng lên, nàng lập tức ôm cổ hắn, gắt gao không chịu buông tay.
Mộ Dung Phong đưa môi về phía tai nàng: “Nghe nói, như vậy không dễ có thai.”
Lãnh Băng Cơ dùng lực vặn hắn một cái.
Tiểu Vân Triệt là một con khỉ nghịch ngợm không bao giờ biết mệt, đến con chó nhìn thấy nó cũng muốn đi đường vòng.
Mộ Dung Phong rất đau đầu với đứa con trai này của mình, luôn cảm thấy, nó nhúng tay phá hoại sự xâm nhập giao lưu của tình cảm phu thê.
Quan trọng là, hắn không muốn, Lãnh Băng Cơ lại mang thai, để mình anh hùng không có đất dụng võ, phải chịu đựng dày vò cái khổ của người đi tu suốt mười tháng trời.