Lãnh Bằng Cơ ảo não ra sức đập đầu mình một cái.
Tiêu rồi, phạm vi lại mở rộng rồi. Ông trời thật biết chơi mình.
Lãnh Băng Cơ ôm theo nước mắt hồi cung, hồi bẩm hết tất cả tình hình với Hoàng đế, sau khi giao xong việc, lại mang theo một bụng đầy ưu thương đi ngủ.
Giấc này vừa tỉnh, địa vị trong cung của nàng đột nhiên trở nên hoàn toàn khác, công thuộc về bà bà tốt nhà mình, quả thực khiến nàng vì được sủng mà lo sợ.
Huệ Phi được giải cẩm túc, nhưng phân vị này lại vẫn bị giáng một cấp, chỉ là một vị tần.
Điều này khiến bà cảm thấy rất mất thể diện, cho nên ngày thường cũng chỉ ở trong Kiêm Gia Điện, không đi đâu hết. Đỡ phải gặp tỷ muội ngày trước, thấp hơn người ta một cái đầu, còn phải hành lễ với bọn họ, khó tránh sẽ phải nghe những lời châm chọc.
Bà vào cung từ lúc còn trẻ, dựa vào quyền thế của Quốc Công phủ, trực tiếp được phong làm phi, phóng mắt nhìn khắp cả hoàng cung, ngay cả hoàng hậu cũng phải nhường bà mấy phần, cho nên tầm cao khí ngạo quen rồi, trừ nịnh nọt Thái hậu ra, bà còn chưa từng để ai ở trong mắt.
Bây giờ tự dưng gặp ai cũng phải dập đầu, đổi thành người khác cũng không chịu nổi.
Hôm nay là mười lăm, theo quy tắc, phải đi thỉnh an Thái hậu vào buổi sáng. Bà chỉ có thể cắn răng đi.
Một đám tỷ muội ngày thường bằng vai phải lứa với bà thấy bà, tốt xấu gì cũng hạ khẩu lưu tình, bởi vì bọn họ đều rõ, trùng trăm chân chết nhưng không cứng, sau lưng Huệ Phi có Mộ Dung Phong và Quốc Công phủ chống lưng, cho dù là nhất thời thất thế, nhưng sớm muộn cũng có lúc trở mình, làm người phải để lại một con đường sống, sau này còn dễ gặp nhau.
Nhưng, trong đám phi tần, có một người cực kì hống hách, không phải ai khác, mà chính là Yến tần bởi vì vừa có thai mà được hoàng thượng phong làm tần phi.
Tuy xuất thân nàng ta không tốt, nhưng có nhị hoàng thúc chống lưng, mấy ngày này, lại chính là lúc xuân phong đắc ý, lại thêm có chút không hiểu quy tắc, lúc đến Hiền Am cung, đi trước mặt Huệ Phi không nói, nói chuyện cũng không biết giữ mồm, bảo bảo ngắn, bảo bảo dài, trước mặt Thái hậu khoe khoang mãi chuyện mình có thai.
Nhóm tần phi lúc này đều đỏ cả mắt, nhìn nàng ta chỗ nào cũng không thuận mắt, cho nên liền có người ở bên trong gây sự, chỉ trích Yến tần vượt quyền, ngồi ở phía trên Huệ Phi, gây chuyện từ bên trong.
Yến tần tuổi trẻ khí thịnh, tự cho là thân phận của mình giống Huệ Phi, không phân cao thấp, cho nên khó tránh khỏi lời nói ra không kiêng nể gì, còn đâm dao vào lòng Huệ Phi.
Huệ Phi dù sao cũng là kẻ lão luyện rồi, lúc đấy không nói gì, không phát tác, nhìn như độ lượng, không đặt ở trong lòng. Lúc sau trong lúc nói chuyện, lại như vô tình, đem chuyện Lãnh Băng Cơ đã mang thai hoàng trưởng tôn nói ra.
Lãnh Băng Cơ có thể biết được giới tính của đứa bé từ lúc mang thai, tuy nói thần kì, nhưng Thái hậu tin, mọi người cũng tin.
Kinh thiên động địa.
Vương triều Trường An rốt cuộc sắp có kim tôn rồi.
Thực không dễ gì.
Thái hậu nào còn ngồi yên được? Nghĩ hai ngày trước, Lãnh Băng Cơ ở trong thiên lao chịu khổ, còn có, sau khi ra khỏi thiên lao, Hoàng đế cũng không để cho nàng nhàn rỗi, còn chỉ thị nàng làm việc này việc kia, nào giống với đang dưỡng thai? Quả thực là coi như nô tài!
Vinh quang của người phi tần vì có thai mà vừa mới được phong kia lập tức bị tin tức Lãnh Băng Cơ có thai áp chế, không ai rảnh đoái hoài đến nàng ta, cùng với Thái hậu nhanh chóng đi đến Kiêm Gia Điện.
Tuy nói trong lòng có những suy nghĩ khác nhau, nhưng trên mặt đều là sự chúc mừng thành khẩn, khỏi phải nói có bao nhiêu nhiệt tình.
Lãnh Bằng Cơ không cần thỉnh an Thái hậu, ngủ một giấc, kết quả lại bị tiếng thỉnh an của cung nhân bên ngoài đánh thức.
Thái hậu dẫn đầu, mang theo một đám ăn mặc xanh đỏ tím vàng đi vào Kiêm Gia Điện, đến phòng nhỏ nàng ta tạm thời đang ở, khiến căn phòng vốn dĩ không lớn lắm giờ lại trở nên chật chội, vây quanh nàng ta.
Thái hậu nhìn xung quanh, lập tức tức giận: “Sao có thể để chắt của ta ở nơi ấm ức thế này? Quả thực đâu ra cái lí này. Còn nữa, còn nữa, Kiêm Gia Điện bị cháy đã lâu như vậy rồi, sao không phải người đến tu sửa? Mùi khói nồng nặc, chẳng may làm sặc chắt của ta thì sao?”
Lãnh Băng Cơ hơi híp mắt, còn chưa kịp hồi hồn, dụi mắt, nhìn người trong phòng, bản thân y phục không chỉnh tề, đầu tóc bù xù, ở khóe mắt khéo khi còn có cả một đống gỉ mắt, lập tức cảm thấy hơi bối rối.
Hôm qua hình như nghe Huệ Phi nói, sáng sớm nay phải đi thỉnh an Thái hậu, chẳng lẽ, bản thân ham ngủ không đi, Thái hậu đến để hỏi tội? Nhưng cũng không giống lắm, càng giống với được mọi người sủng ái hơn.
Nàng vội vàng vén chăn ra, muốn xuống dưới thỉnh an Thái hậu, Thái hậu vội đỡ lấy: “Đừng động đậy, tuyệt đối đừng động đậy, cẩn thận bị đau eo”
Lãnh Băng Cơ thế nào cũng phải khách khí một chút, nịnh nọt.
“Vốn dĩ nói hôm nay phải đi thỉnh an hoàng tổ mẫu người, sao lại ngủ quên mất rồi?” Trong giọng nói đều là ảo não.
“Thỉnh an cái gì, sau này ở trong cung này, gặp ai cũng không cần dập đầu, cẩn thận mệt”
Vốn trong cung này khiến đường đường Phong vương phi phải dập đầu thỉnh an chỉ có ba người, Thái hậu đây là trực tiếp cho đặc quyền.
Lãnh Băng Cơ còn đang thắc mắc, hôm nay sao Thái hậu lại đối xử với mình không giống ngày thường, Thái hậu kéo lấy tay nàng, cười híp mắt bắt đầu tự mình nói chuyện.
“Xem con hai ngày nay mệt đến thế này, cả người đều gầy đi một vòng, đứa chất vàng này của ta e là cũng đói rồi. Con muốn ăn gì, nói với hoàng tổ mẫu, ta sẽ để ngự thiện phòng làm cho con, thay đổi đủ các món”
Lãnh Băng Cơ vừa nghe đã đoán ra được. Từ trong đám người nhìn bà bà tốt của mình một cái liền biết chắc chắn là bà khoe ra.
Bản thân giấu mãi, tốn bao tâm tư để giấu giếm, y phục của nhi nữ được làm một đống ở trong phủ, hay rồi, người ta chỉ một câu nói đã làm lộ ra.
Trong cung này, e là không dễ sống rồi.
Trong lòng nàng vừa suy nghĩ như vậy, lập tức đỏ khóe mắt, cúi thấp đầu, buồn bã thấp giọng nói: “Đa tạ hoàng tổ mẫu quan tâm, người không cần bận lòng đâu, con không ăn, cái gì cũng nuốt không trôi”
Thái hậu vừa nghe đã vội: “Nuốt không trôi? Thế sao được? Con nhìn thân hình của mình đi, còn gầy hơn người khác cả một vòng”
Một đám người ở bên cạnh đang nghe, ra nhiều người không biết nội tình, ghen tị bĩu môi, thân hình này của Phong vương phi, rõ ràng là to hơn những thai phụ cùng tháng một vòng mới đúng?
Huệ Phi cũng âm thầm phỉ báng, bữa tối hôm qua còn tranh ăn với ta, nó đâu nuốt không trôi, là ăn quá no rồi!
Lãnh Bằng Cơ lệ hoen bờ mi, dáng vẻ nhỏ bé đó, muốn bao nhiêu tủi thân liền có bấy nhiêu tủi thân.
“Con thực sự lo lắng Phong Vương gia, nếu như lĩnh binh đánh trận, chống lại ngoại tặc thì cũng thôi đi, con không có gì để nói, đó là chức trách của chàng ấy. Nhưng, chàng ấy ở xa ngàn dặm đi đối phó với một đám người hiểu yêu thuật, trong lòng lo lắng không yên. Chỉ nghĩ đến đã ăn không ngon ngủ không yên”
Thái hậu vừa nghe, cũng lo lắng: “Vương triều Trường An chúng ta nuôi nhiều binh tướng như vậy, đều là nuôi không công sao? Dưới tay của tri phủ Ba Thục nuôi nhiều binh như vậy còn không đối phó nổi vài tên tặc sao? Cứ nhất quyết phải để Phong Nhi đi xa xôi như vậy để bắt giặc, điều động binh lực.
Hoàng thượng đã nhiều tuổi như vậy rồi, sao còn so đo với hai đứa trẻ này làm gì? Con đừng lo lắng, lát nữa hoàng tổ mẫu sẽ đi tìm hoàng thượng nói chuyện, nhanh chóng bảo Phong Nhi trở về. Con cứ để tâm vào bụng mình là được, đừng lo lắng”.
Lãnh Băng Cơ vừa nghe, trong lòng vui vẻ. Quả nhiên là nữ nhận biết làm nũng có mệnh tốt nhất, chuyện mà bản thân ở trước mặt Hoàng đế tốn biết bao công sức cũng không thành, khóc với Thái hậu hai cậu đã thành rồi.
Lập tức liền vừa khóc vừa cười: “Vẫn là hoàng tổ mẫu thương Băng Cơ, ta hoàng tổ mẫu”