Đâu có giống vậy?
Ông lão đánh giá đứa nhỏ từ trên xuống dưới, mặc dù cậu bé nói mình là hài tử của một gia đình nghèo khổ và không rõ tơ lụa tinh xảo là gì nhưng ông lão cũng biết rằng y phục trên người đứa bé này rất có giá trị. Cả chiếc mũ bằng ngọc dùng để vấn tóc trên đầu cũng làm bằng dương chi bạch ngọc thượng hạng. Trông dáng vẻ này thì rõ ràng là một vị tiểu công tử của nhà giàu có.
Thế thì nương của nhóc phải làm ăn được nhiều tiền lắm, phải không?”
Tiểu Vân Triệt sụt sịt: Nhưng ta không muốn tiền, ta chỉ muốn mẫu thân của ta thôi. Nương đi rồi, ngay cả người mua tò he cho ta cũng chẳng có. Ta thật là đáng thương mà!”.
Xem cái điệu bộ này, chẳng mấy chốc sẽ lập tức gào khóc om sòm như cơn mưa xối xả.
Ông lão cả đời chưa từng lấy thê tử, cũng không có hài tử nên không đành lòng nhìn đứa nhỏ tủi thân như vậy. Vả lại, vị tiểu thiếu gia này mà khóc lóc là những người khác sẽ tức khắc cho rằng ông lão đang bắt nạt một đứa trẻ, vậy thì còn kinh doanh làm ăn thế nào được?
Ông lão hấp ta hấp tấp rút một nhánh hình con chó mặt xệ nhỏ nhất từ trên que cỏ ra, đưa cho Tiểu Vân Triệt: Đừng khóc, nhóc đừng khóc nữa, gia gia tặng cho nhóc này”
Tiểu Vân Triệt không ưa thích gì con chó mặt xệ này, thế nên giơ tay chỉ vào một nhánh hình thất tiên nữ: Ta muốn cái này. Cái này rất giống mẫu thân ta, ta muốn mẫu thân cơ!”
Từ trước đến giờ, Tiểu Vân Triệt này chỉ thích mỹ nhân.
Có điều, đây là kiểu tò he phức tạp và khó chế tạo nhất trong tất cả các tò he, nặn nên búi tóc với cành mận gai làm trâm cài ở trên đầu tốn rất nhiều công sức. Ông lão liếc nhìn vị tiểu thiếu gia tham lam như thế, thấy hơi đau lòng cho thời gian và sức lực của bản thân.
Cũng may, ông lão chỉ có một mình, một người ăn no là cả nhà không đói bụng. Bất chấp, quyết tâm lấy lại cái hình chó con về và rút cành gắn tò he hình tiểu tiên nữ ra.
Tiểu Vân Triệt lập tức nín khóc, mỉm cười, khuôn mặt tươi cười tựa như đóa hoa hướng dương mới nở rộ buổi ban mai: Cảm ơn gia gia, gia gia thật là tốt”
Thế nhưng tiểu tiên nữ chưa được đặt trong tay đứa nhỏ thì đã bị người khác giật lấy trước.
Một tay Phượng Lôi Ngọc cầm lấy tò he, một tay đưa cho ông lão vài đồng, bất đắc dĩ cúi đầu dạy dỗ Tiểu Vân Triệt: Chỉ có năm đồng mà người cũng muốn lấy hời. Ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?”
Ngay cả một biểu hiện tự giác mà Tiểu Vân Triệt cũng hoàn toàn không có: Phụ thân tại không cần ta nữa, còn mẫu thân ta thì phải tái giá. Từ nay về sau, tiểu thiếu gia đây sẽ phải tự lực cánh sinh. Nếu như không tiết kiệm một ít thì sau này, làm sao có thể lấy người được?”
Phượng Lôi Ngọc tốt tính, cũng chẳng tức giận nữa, nhếch miệng cười véo cái mũi nhỏ vểnh
cao của đứa nhỏ: Cùng lắm thì ta không nhận sính lễ của ngươi là được”
Ông lão đứng một bên nhìn cảnh tượng này mà trợn mắt há hốc. Trời ơi, lão già này đã lăn. lộn hơn nửa đời người vẫn chưa cưới được một thê tử, đứa nhỏ này mới chỉ cao bằng ba miếng đậu hũ khô gộp lại mà đã lấy được một đại cô nương như hoa như ngọc rồi.
Chủ yếu chính là tiểu tử lại còn chạy đến trước mặt lão dốc sức tỏ ra bi thảm, nhằm hời được năm đồng của bản thân, đây là thói đời gì đây?
Tiểu Vân Triệt thậm chí chẳng cảm kích chút nào: Nương của ta nói rằng nam nhân là cỗ máy kiếm tiền, còn nữ nhân là tráp giữ tiền. Ngươi không thể cứ tiêu tiền phung phí như nước thế này được, gia sản bạc triệu của ta sớm muộn gì cũng sẽ bị ngươi hủy hoại hết”.
Phượng Lôi Ngọc nổi giận lườm hẳn một cái, bất đắc dĩ lắc đầu: Mẫu thân người sắp tái giá tới nơi rồi, mà người vẫn còn đang đứng đây, nghĩ đến lão bà này sao? Giờ ta phải tốn công vào vương phủ để hỏi chuyện, mấy người bọn hắn không thể nào trông chừng người nổi đâu.”
Liên quan gì đến ta chứ? Nếu mẫu thân tái giá, lại tìm thêm cho ta một người phụ thân nhiều tiền như Cừu phụ thân thì chẳng phải về sau, ta sẽ càng giàu có hơn sao? Người nên sốt ruột ở đây là phụ thân ta mới đúng, ta cũng đâu cần phải lo lắng gì”.
Chẳng trách phu nhân Lương Khương luôn nói rằng Tiểu Vân Triệt là một con bạch nhấn lang, một đứa trẻ chuyên gài bẫy và hãm hại mẫu thân nó. Hôm nay được tận mắt chiêm ngưỡng, quả thực không phải là giả.
Thể người chưa từng nghĩ tới rằng nếu như mẫu thân ngươi tái giá thì Cừu phụ thân của ngươi có còn cần người nữa không sao? Dung mạo của ngươi cũng chẳng đẹp đẽ gì, lại còn là yêu tinh toàn gây rắc rối. Đợi đến lúc phụ thân không thương, mẫu thân không yêu người nữa, để xem còn người nào cần người hay không?
Tiểu Vân Triệt nghiêm túc, cẩn thận suy nghĩ về điều đó: Nói cũng có lý, may mà vẫn có phụ thân của ta. Phía đông không sáng thì phía tây sáng. Hôm nay ta tới tìm phụ thân, nếu phụ thân nhận ta thì ta cũng sẽ không rời đi nữa. Để mẫu thân yên tâm tái giả, không cần phải lo lắng cho ta.
Một tràng mạch lạc, có hệ thống này khiến ông lão nặn tò he bị sốc đến kinh hoàng, cằm suýt chút nữa đã rơi xuống tới nơi rồi.
Câu nói tiếp theo ngay sau đó của Phượng Lôi Ngọc lại càng khiến con người của ông lão trợn trừng gần như vượt ra ngoài viền mắt.
Vậy cũng được, ta nghe nói hiện giờ, dưới gối hoàng đế có sáu bảy tôn nữ, nhưng lại không hề có tôn tử. Nếu như người nhận tổ quy tông, ăn món ngon, uống rượu say, đãi ngộ như thế hẳn là cũng không tệ cho lắm”
Ông lão cảm thấy rằng hai người này chắc là mắc chứng bệnh thần kinh rồi, họ nghĩ cái gì vậy? Hoàng tôn? Đùa kiểu gì thế? Nếu như trong số các hoàng tử bây giờ mà có một nhi tử vừa đáng yêu lanh lợi lại vừa đáng ghét thế này thì nhất định phải đặt lên bàn thờ Phật để cúng bái, sao còn có thể không chịu nhận được?
Ông lão cất mấy đồng vào trong túi, cúi đầu tiếp tục nhào nặn tò he, không muốn nói chuyện vớ vẩn, lung tung với một đứa trẻ nữa.
Tiểu Vân Triệt bị Phượng Lôi Ngọc mê hoặc, nhất thời cảm thấy điều đó vô cùng đáng tin cậy. “Khi phụ thân mất thì mẫu thân sẽ xuất giá, đứa nhỏ phải tự mình chăm sóc mình thôi. Nam Chiểu ở xa như vậy, ai biết phụ thân mình thế nào? Mình cũng chỉ là một tiểu hài tử, cho nên chẳng muốn can thiệp vào chuyện của người lớn đâu?
Bởi vậy, đứa nhỏ gật đầu lia lịa như giã tỏi: Ta nghe nói một vị quan lớn có thể có tam thê tứ thiếp, xây cất rất nhiều căn nhà, lấy rất nhiều thê tử. Ta cũng không muốn trở nên không có tiền đồ giống như Cừu phụ thân”
Phượng Lôi Ngọc tức giận, từ chóp mũi hừ một tiếng: Tiểu sắc quỷ, được có tài nói năng ngọt xớt của Cừu phụ thân là người học một hiểu mười, còn toàn bộ phương diện tốt đẹp kia đều bị người loại bỏ hết”
Hai người trò chuyện với nhau câu được cấu không, nghe thấy tiếng vó ngựa hỗn độn nơi đầu chợ vang lên, sau đó dân chúng tự giác tránh ra tạo nên một lối đi.
Phong vương gia đã hồi phủ.
Mộ Dung Phong dẫn theo phó tướng và một số thần binh trở về từ quân doanh. Hắn ngồi trên lưng ngựa, thân mang cẩm bào, đầu đội mũ bạc, lông mày lưỡi mác dài đến tóc mai, đối mắt như hồ nước lạnh, dáng vẻ hiên ngang cùng khí thế cao ngạo và lạnh lùng khiến mọi người tự giác nhượng bộ lui về phía sau, không dám ngước mặt lên nhìn.
Phượng Lôi Ngọc lập tức chợt thấy phấn chấn cả người, vỗ vỗ vai Tiểu Vân Triệt: Phụ thân của người quay về rồi đấy, hiện tại phải xem xem người làm thế nào?
Tiểu Vân Triệt nghiêng đầu, từ xa tới gần nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Phong, cái miệng nhỏ kinh ngạc mở ra: Quái, hắn chính là phụ thân thân sinh của ta sao? Thật là uy phong!”
Sau đó lại nói thêm một câu: Đương nhiên, so với tiểu thiếu gia ta thì vẫn còn kém hơn một chút.”
Hai tay của ông lão nặn tò he đã ngừng làm việc, dùng đôi mắt già nua hơi mờ mịt quan sát đứa bé cứ luôn mở miệng nói nhảm rồi lại nhìn về phía Phong vương gia cao quý, không hề tầm thường. Lão già vậy mà lại cảm thấy hai người hình như có chút điểm giống nhau. Ít nhất, chẳng phải ai cũng có được thái độ kiêu ngạo này.
Sau buổi luyện binh, Mộ Dung Phong trở về, từ xa xa trông thấy cửa lớn của Kỳ vương phủ, trong lòng cảm giác khó chịu như cỏ dại mọc lên. Nhưng mà, nếu hắn không quay về Triều Thiên Khuyết mà ở lại trong quân doanh thì sẽ mãi lăn qua lăn lại, chẳng thể nào ngủ được.
Có vẻ như chỉ khi hắn ngủ trên chiếc giường mà Băng Cơ từng ngủ thì trong giấc mộng của mình, hắn mới được nhìn thấy Băng Cơ, mới được làm bạn với nàng.
Nghĩ đến đây, trong lòng lại xuất hiện thêm một cơn đau nhoi nhói, bàn tay đang giữ cương ngựa càng siết chặt, dùng sức cắn răng cố nén xuống nỗi chua xót dâng trào nơi đầu cổ họng.
“Này!”
Giọng điệu trẻ con bị bộ, không lớn, cặp mắt của Mộ Dung Phong vẫn nhìn thẳng, dường như không hề nghe thấy.
“Này, ngài chính là Phong vương gia sao?” Giọng nói mềm mại dẻo dẻo, lại ngọt ngào như bánh hạt dẻ cất cao lên.
Lúc này, Mộ Dung Phong mới biết là có người đang gọi hắn, thế nhưng hắn vẫn chẳng hề phản ứng lại.
Tiểu Vân Triệt sốt ruột: “Chết tiệt, quả nhiên còn kiêu ngạo hơn cả ta” Phượng Lôi Ngọc chọc chọc cậu bé: “Đừng dùng lời lẽ thô tục như thế, cẩn thận bị đánh”
Tiểu Vân Triệt nhảy vào giữa đường lớn, uy phong lẫm liệt chống nạnh một tay, tay còn lại chỉ thẳng vào Mộ Dung Phong đang ở trên lưng ngựa, đầy cáu kỉnh nhưng khuôn mặt vẫn cực kỳ đáng yêu chất vấn: “Ta đang nói chuyện với ngài đấy, ngài thật là chẳng lễ phép gì cả, không ngờ lại thô lỗ như vậy. Thảo nào Cừu phụ thân lại không thích gì ngài”.
Mộ Dung Phong không thể không ghìm lại cương ngựa. Hắn trừng mắt lớn nhìn chằm chằm tên tiểu tử đang ưỡn bụng tròn vo y hệt cái ấm trà đứng giữa phố, khẽ nhíu mày lại.