Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 622: Chương 622: Sặc chết hắn




Lãnh Băng Cơ đang định nói ra thì, ở sân bên ngoài, nghe thấy tiếng Điêu ma ma đang ngăn cản Lãnh Băng Nguyệt kiêu căng tự đắc.

“Trắc phi nương nương, nương nương nhà chúng tôi đang nghỉ ngơi, mời về cho”

Lãnh Băng Cơ cười nhạt, người nên đến cuối cùng cũng đến rồi. Lãnh Băng Nguyệt làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này chứ?

Nàng quay mặt lại, nghiêm túc nói với Cừu Thiếu chủ: “Đây là đường lui bất đắc dĩ của ta, nếu Mộ Dung Phong vẫn còn một chút tình cảm dành cho ta thì ta cũng không muốn phải lựa chọn cách này. Thực sự nếu có một ngày như thế thì cái mạng nhỏ này của ta sẽ giao cho huynh. Thôi huynh mau đi đi, Lãnh Băng Nguyệt đến rồi”

Một viên thuốc, trọng trách nặng nề, khiến Cừu Thiếu chủ không thể đùa được.

“Nếu nàng thực sự muốn đi ta sẽ đưa nàng đi, tại sao phải hao tâm tổn trí như vậy?”

“Trong lòng ta đã có tính toán rồi” Lãnh Băng Cơ hít sâu một hơi: “Đi mau đi, đừng lo lắng cho ta”

Cừu Thiếu chủ nhìn nàng, không muốn gây thêm phiền phức cho nàng nên hắn quay đầu và rời đi qua lối cửa sổ.

Lãnh Băng Nguyệt kiêu căng bước vào bất kể sự ngăn cản của Điêu ma ma, một tay đỡ eo, còn tay kia vuốt ve tóc mai, bước đi đến đâu cây trâm vàng trên đầu nàng ta kêu leng keng đến đó.

Lãnh Băng Cơ nhướng mị, phớt lờ nàng ta. Điêu ma ma ba người tăng cường cảnh giác, bảo vệ Băng Cơ.

“Xem ra, cuộc sống của tỷ tỷ cũng không dễ dàng gì? Là bởi vì tỷ ghen tị với ta sao?”

Lãnh Băng Cơ cười chế nhạo: “Ngươi có cái gì tốt để ta phải ghen chứ?”

Lãnh Băng Nguyệt đã ngưng dùng Ngưng hương đan được một thời gian, các tác dụng phụ trông thấy rõ. Ngoài làn da trở nên vàng vọt và xỉn màu ra, trên mặt còn có thể nhìn rõ những nốt nổi lên do mang thai, phải thoa lớp phấn dày mới che đi được, cả người trông không hề giống một thiếu nữ trong sáng xinh đẹp, mà ngược lại trông vàng vọt xanh xao như mới khỏi bệnh.

Cùng với vòng eo ngấn mỡ khi mang bầu, nàng ta đột nhiên bước ra khỏi Tử Đằng tiểu trúc để gặp gỡ mọi người, khiến cho đám người hầu không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy.

Điều khiến nàng khó chấp nhận hơn nữa đó là cho dù Mộ Dung Phong đã bị trúng Nhiếp Hồn Thuật, thế nhưng hắn vẫn đầy chán ghét và luôn chống cự trước sự đụng chạm của nàng ta, tự biến mình thành trò cười trong mắt Cẩm Ngu.

Lãnh Băng Nguyệt đột nhiên có chút bực bội, hít sâu một hơi, đắc thắng nói: “Đột nhiên Vương gia sủng ái ta, thương yêu ta, làm cho tỷ ghen tị”

“Nếu làm ngươi đau đớn thì sao? Ngươi chỉ là kẻ thay thế ta, có gì để mà khoe khoang chứ?”

“Tỷ vẫn đang sống trong giấc mơ của chính mình sao?

Lãnh Băng Cơ, người con gái mà Vương gia thích từ đầu đến cuối luôn là ta, chàng ở bên tỷ chỉ là vì muốn trả thù tỷ đã phản bội chàng mà thôi.”

Lãnh Băng Cơ cong môi giễu cợt: “Vương gia tại sao lấy ngươi, Lãnh Băng Nguyệt, bản thân ngươi tự hiểu rõ, đâu cần trước mặt ta lừa mình dối người? Giả mạo ta chỉ để đổi lấy ân sủng thì cũng miễn đi”

Lãnh Băng Nguyệt ánh mắt lóe lên: “Tỷ đã biết rồi?”

“Chẳng lẽ ta còn không biết hay sao? Nếu không phải do ngươi liên tục cản trở thì ta đã biết từ lâu rồi”

Lãnh Băng Nguyệt không chút kiêng dè nói: “Đúng vậy, ta cho tỷ biết, Vương gia đã nhận nhầm tỷ là ta, vì chàng nhìn thấy thủ cung sa trên ngực ta, sau đó mới vứt bỏ tỷ như một thứ giẻ rách. Nhưng nếu bây giờ tỷ mới biết thì còn có tác dụng gì? Vương gia sẽ không tin. Ta đã sớm nói với tỷ rồi.

Những thứ tỷ đã cướp của ta thì ta sẽ đoạt lại bằng cách giống hệt. Còn bây giờ, tỷ giao chìa khóa của chưởng môn cho ta trước đi.”

“Dựa vào cái gì?” Lãnh Băng Cơ vẫn ung dung nhìn nàng ta.

“Vương gia đã đồng ý”

“Muốn lấy thì bảo Mộ Dung Phong đến mà lấy”

“Tỷ đừng có rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt”

Lãnh Băng Cơ cười lạnh, ngọn lửa tức giận này kìm nén trong người đã lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.