Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 434: Chương 434: Ta không cần ngươi cứu, được không?






Lãnh Bằng Cơ lúc này rất muốn chất vấn hắn, nhưng đáng tiếc là nàng không thể, chiếc kim châm cứu vẫn đang trên người nàng.

May mắn thay, miệng vẫn có thể hoạt động.

“Mộ Dung Phong, tháng ba năm nay chàng đã đến An Nam Sơn Ni?”

Mộ Dung Phong đang nói chuyện quốc gia đại sự với Tề Cảnh Vân thì đột nhiên bị cắt ngang, nghe vậy, hắn có chút khó hiểu: “Chỉ là theo dõi Tề Cảnh Vân mà thôi.”

Lãnh Băng Cơ nghiến răng: “Khốn nạn, sau đó ở sau An Man Sơn Ni có làm chuyện gì không?”

Tề Cảnh Vân rút thanh trường kiếm trong tay ra, trái tay đâm vào tim của Lãnh Băng Cơ: “Tẩu không phải diễn nữa, ta biết tẩu muốn làm gì? Không phải chỉ là hung hăng chọc tức biểu ca của ta sao? Không muốn huynh ấy bị ta đe dọa ư? Không cần nữa, nhìn vẻ mặt của huynh ấy, cũng có thể đoán ra mấy ngày nay huynh ấy lo cho nàng thể nào.

Suy cho cùng, một nữ nhân như tẩu, trừ bản tính nóng nảy ra thì cái gì cũng tốt. Vậy nên, biểu ca niệm tình tẩu cùng huynh sống cùng huynh đến đầu bạc, giúp huynh thành danh lập nghiệp. Huynh hãy cho ta một lệnh bài, đưa ta đến Trường An được không?”

“Chuyện này không liên quan gì đến Băng Cơ” Mộ Dung Phong lo lắng cho sự an toàn của nàng, không kịp suy nghĩ kỹ càng xem ý của nàng là gì, trầm giọng nói: “Có chuyện gì cứ nhằm thẳng vào ta. Nếu thắng, ta sẽ để người đi”

“Ta dù có ngốc, cũng không ngốc đến mức đó. Từ nhỏ đến lớn, luận về võ công ta chưa bao giờ thắng nổi huynh. Nhưng nếu nói đến chơi bẩn, huynh không bao giờ qua nổi ta. Huynh liệu có biết lý do từ trước đến giờ chưa bao giờ tìm thấy sơ hở của ta không?”.

“Ngươi trước mặt ta quá thận trọng. bản vương thực tò mò. Sau nhiều lần như vậy ngươi luôn có chứng cứ ngoại phạm?”.

Tề Cảnh Vân khẽ cười: “Đó là bởi vì, nhà họ Tề không bao giờ bận tâm tới những con hẻm có pháo hoa và hàng liễu đó. Nếu theo dõi ta, nhất định sẽ phát hiện trên giường của những mĩ nữ lên giường với ta đều có các cơ quan dẫn đến một đạo nhất định. Giáo chủ lần đó bị sát hại chính là do hậu cận của ta. Khi mọi người đang theo dõi động tĩnh ở trong phòng, ta đã âm thầm thoát ra ngoài. Nếu không, bổn tọa cũng đâu có thể tránh khỏi bị giám sát”

Mộ Dung Phong cười khổ: “Rốt cục, vẫn là do ta ngốc, vẫn một mực hoài nghi bản thân”

Tề Cảnh Vân thở dài: “Ai cũng như vậy không phải sao? Chúng ta giống nhau, ngày đầu tiên nhìn thấy tẩu, ta cũng biết tẩu là người không thể động vào, nhưng ta vẫn cố chấp dây dưa với tẩu, mong rằng có thể mọi được thông tin gì đó có ích. Kết quả thì bản thân cũng đã bị lôi vào rồi, vì vậy lần này, một mạng đổi một mạng không thể tính là vong ân phụ nghĩa chứ?”

Cách nói như thể không làm tổn hại đến ai nhưng thật ra đang cố cứu lấy bản thân mình.

Lãnh Băng Cơ buột miệng: “Cẩn thận!”

Nói xong, rất nhanh, mũi kiếm hướng về Tề Cảnh Vân lao tới, phía sau người đánh xe ngựa ngồi không yên dường như có gì đó, hắn rút ra một thanh đoản kiếm từ dưới lớp áo da cừu, hướng về phía Tề Cảnh Vân. Mũi kiếm vặn vẹo sau đó thẳng đến Lãnh Băng Cơ.

“Cừu thiếu chủ, thật sự là ngươi!”

Tề Cảnh Vân chế nhạo, đứng trước mặt Lãnh Băng Cơ, hàng ngàn chiếc phi tiêu hướng đến Cừu thiếu chủ.

Cừu thiếu chủ không còn cách nào khác đành bước sang một bên.

Thanh trường kiếm của Tề Cảnh Vân lợi dụng thời điểm này đặt lên cổ Lãnh Băng Cơ một lần nữa.

“Đứng yên!”

Cừu thiếu chủ ứng cứu không thành nên không dám manh động, ngoan ngoãn không dám động đậy. Con người Tề Cảnh Vân này thực sự rất gian xảo, như lời Mộ Dung Phong nói, thậm chí không biết khi nào đã để lộ khuyết điểm.

“Các người có thể giữa đường giết phu xe của ta, giả trang thành hắn ta. Thật tiếc, ta là người không muốn người khác biết quá nhiều bí mật của mình nên phu xe của ta thính lực không quá tốt”

Tề Cảnh Vân hừ lạnh một tiếng: “Ban nãy ta với Lãnh Băng Cơ đang nói đùa trong xe, ngươi cười đến vai run cả lên, ta liền biết ngay có chuyện chẳng lành”

Mộ Dung Phong hừ mũi một tiếng, hiển nhiên là hận tận xương tủy. Đến cả lúc liên quan mật thiết đến mạng sống, hắn vẫn còn có thời gian để nói đùa.

Tề Cảnh Vân kinh tởm ném chiếc mũ da trên đầu xuống, cởi áo khoác có đệm đầu: “Không thể trách ta, thê tử của huynh trên xe sinh động như vậy, như thể đang đi du ngoạn, đương nhiên ta cũng không thể làm khác.”

Đây là lỗi của ta ư?

Lãnh Băng Cơ càng nghĩ càng cảm thấy sai. “Bỏ đi, ta không cần huynh cứu nữa. muốn đi đâu thì đi, đừng đi theo thêm loạn là được rồi.”

Cừu thiếu chủ bị xúc phạm bực dọc nói: “Không cần ta cứu nữa? Chẳng lẽ nàng còn trông cậy vào Mộ Dung Phong sao? Nàng nghĩ xem, trường hợp Tề Cảnh Vân tàn nhẫn dùng tính mạng nàng buộc người ta bỏ vũ khí đầu hàng. Hay tự đoạn kinh mạch, ta phải làm sao đây? Hai người không phải xong rồi sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.