Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 605: Chương 605: Ta tiếp quản Phi Ưng Vệ




Ở Triều Thiên Khuyết, Lãnh Băng Cơ vẫn chưa tỉnh dậy, Mộ Dung Phong canh giữ ở bên cạnh nàng, mộc tấc cũng không rời.

Khi hắn dùng đầu ngón tay vuốt ve nhẹ lên mặt nàng, mắt và môi của Lãnh Băng Cơ sẽ hơi cau lại, liền có phản ứng, hắn tin rằng nàng rất nhanh sẽ sớm tỉnh lại. Điều này khiến hẳn rất mong đợi.

Thị vệ nghiêng ngả lảo đảo mà xông tới: “Vương gia, vương gia!”

Mộ Dung Phong nhíu mày không vui: “Có chuyện gì?”

“Trắc phi nương nương muốn gặp ngài”

“Không gặp” Mộ Dung Phong lạnh lùng nói.

“Trắc phi nương nương thừa dịp thần không để ý liền dùng kéo cưỡng ép Đỉnh Hương. Nàng ta nói nếu ngài không đi sẽ giết Đinh Hương”

Mộ Dung Phong đứng dậy, hừ lạnh một tiếng: “Chó cùng rứt giậu, nữ nhân độc ác!”

Hắn vung ống tay áo, đi ra khỏi sân, nói với Vương ma ma cùng những người khác đang đợi bên ngoài: “Chăm sóc tốt cho Vương phi nhà ngươi.”

Hung hăng mà đi thẳng đến Tử Đăng tiểu trúc.

Lãnh Băng Nguyệt tựa lưng mà đứng, vừa vặn mà ép buộc Đinh Hương không ở trước mặt.

Trong phòng đốt huân hương, hương thơm tản ra như có như không mùi vị của hoa cỏ.

Mộ Dung Phong không thích mùi này lắm, hắn nhìn xung quanh, lạnh giọng hỏi: “Ngươi kêu bản vương tới làm cái gì?

Ngươi còn có chuyện gì muốn nói?”

Lãnh Băng Nguyệt quay sang, bình tĩnh mà nhìn hắn: “Có chứ. Ngươi không phải là muốn biết chân tương sao? Ta nói cho ngươi biết”

Mộ Dung Phong hơi nheo mắt lại: “Cho dù ngươi không nói, bản vương cũng có thể đoán được”

“Ngươi có thể đoán ra được sự thật, nhưng ngươi không thể đoán trái tìm của ta”

“Trái tim của ngươi không liên quan gì đến bản vương”

Lãnh Băng Nguyệt nở một nụ cười gượng gạo: “Người ta đều nói người sắp chết, lời nói tốt lành, chẳng lẽ ngươi còn không muốn cho ta chút kiên nhẫn này sao?”

Mộ Dung Phong cười lạnh: “Đó là bởi vì trước đây bản vương đã quá bao dung và nại với ngươi. Đinh Hương đâu rồi? Ngươi còn muốn tiếp tục tạo thêm nghiệp hay sao?

Nàng ta chỉ là một đứa nhỏ mà thôi!”

Lãnh Băng Nguyệt từ từ hạ hai tay xuống, trong tay áo lộ ra ánh sáng của cây kéo, trên đó còn có lốm đốm vết máu.

“Chỉ là một người đầy tớ mà ngươi cũng khẩn trương như vậy sao, còn ta là người kề vai sát gối bên ngươi thì ngươi lại tuyệt tình như vậy. Mộ Dung Phong, ngươi rốt cuộc là người đa tình hay là người bạc tình đây?”

Mộ Dung Phong không muốn nói lời nhiều lời với nàng, vết máu dính trên cây kéo kích thích khiến hắn có ý muốn giết chết Lãnh Băng Nguyệt ngay lập tức. Hắn lập tức đi thẳng vào bên trong buồng để lục soát, liếc mắt nhìn tấm màn treo trên giường đang được buông xuống, liền vén lên.

Đầu của nha hoàn này hướng về bên trong, tựa như đã hôn mê bất tỉnh, không biết còn sống hay đã chết.

Mộ Dung Phong thuận thế kéo vai nàng ta: “Đinh Hương, Đinh Hương!”

“Đinh Hương” quay mặt lại, đột nhiên mở mắt ra, trong giây lát bốn mắt nhìn nhau.

Mộ Dung Phong trong nháy mắt thất thần. Hắn nhìn thấy một người không nên xuất hiện ở đây, kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn: “Cẩm Ngu?”

Một đôi mắt lấp lánh, giống như có ổ khóa, lập tức khóa chặt ánh mắt của Mộ Dung Phong, trong đó có những vì sao sáng lấp lánh, đáy mắt sáng ngời, làm cho hắn có chút sững sờ trong chốc lát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.