“Lúc trước mọi người đều nói nàng ta và Phong vương gia có quan hệ không rõ ràng, tám chín phần nàng ta sẽ trở thành Kỳ vương phi. Nàng ta cố ý khoe khoang ở trước mặt người khác, biểu ca này, biểu ca kia, kết quả, Phong vương gia đồng ý việc hôn sự với Tướng phủ thì không nói, lại còn nhìn trúng duy nhất nhị tiểu thư, hung hăng và mặt nàng ta khiến nàng ta khóc lóc lóc hai ngày không dám ra khỏi cửa gặp ai”
“Nghe nói Phong vương phi ghen tuông đến muội muội ruột cũng không bỏ qua, nàng ta muốn tiến vào cửa phủ Kỳ vương e là không dễ dàng đâu”.
Rất nhiều người xúm lại phía sau rem bàn tán sôi nổi, đủ thứ chuyện bóng gió phong lưu đều có, cũng không biết có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả.
Nếu như là bình thường, Lãnh Băng Cơ cùng lắm sẽ cười xòa cho qua. Thế nhưng hôm nay, không biết vì sao, mấy cái lời bàn tán liên tiếp khiến nàng chướng tai gai mắt, khó chịu trong lòng.
Đặc biệt là công chúa Như Ý kia, nhắc lại chuyện xưa, buông lời dèm pha bẩn thỉu, chanh chua về Phong vương phi, không có lời nào là dễ nghe.
Lãnh Bằng Cơ không vui, từ trước tới nay chưa bao giờ thích ôm phiền muộn, chỉ thích nhìn người khác buồn bực là nỗi tức giận trong lòng sẽ tiêu tan ngay.
Nàng lén lút nhìn đám người phía sau, thấy mọi người tụ tập lại thành một đám, kiễng chân cười nhạo Mộ Dung Phong, bèn duỗi tay về phía cung tên đặt trên bàn công chúa Như Ý.
Nàng lén lút gỡ lông mao trên mũi tên xuống sau đó lại yên lặng trở về vị trí của mình.
Thần không biết quỷ không hay, hoàn mỹ.
Dưới lầu các, mỹ nhân Tiêu xoay người muốn chạy, vậy mà Mộ Dung Phong lại kéo lấy ống tay nàng, sau đó hai người lôi lôi kéo kéo vào rừng câu nhỏ, không thấy rõ bóng dáng, đám người lúc này mới tiếc nuối dừng bàn tán, lại một lần nữa chuyển ánh mắt về phía yến tiệc Quỳnh Lâm..
Có thái giám cao giọng xướng hô, hoàng đế cuối cùng cũng khoan thai tiến tới.
Thân hình cường tráng đĩnh đạc, khoác trên mình long bào, đầu đội mũ Cửu Long, mặt chữ điền, mũi cao rộng, bộ râu quai nón càng khiến toàn thân toát lên khí phách bất phàm, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Những người tham gia yến tiệc đều đứng dậy phủ phục quỳ xuống, đồng thanh hô lớn vàng tuế.
Sau khi hoàng đế ngồi ngay ngắn trên kim long án, thái giám tuyên đọc ý chỉ, cho mọi người bình thân ngồi vào vị trí.
Lãnh Băng Cơ không chú ý những việc này, toàn bộ tâm tư đều đặt về phía Mộ Dung Phong và mỹ nhân Tiêu trong rừng cây. Hai người vào đó lâu như vậy, sao vẫn còn chưa đi ra?
Giữa ban ngày ban mặt, lại còn ở yến tiệc Quỳnh Lâm, bọn họ muốn làm cái gì? Mấy chuyện đổi phong bại tục sao. Bản thân nàng là vương phi chính bài, liệu có nên đi bắt gian không? Sau đó danh chính ngôn thuận khiển trách bọn họ, rồi tình nguyện thoải vị, thành toàn cho đội nam nữ lén lút si tình này?
Vừa có suy nghĩ này, nàng như đứng đống lửa như ngồi đống rơm, cuối cùng không chịu được mà đứng bật dậy.
Thấy bên trong yến hội ăn uống linh đình, náo nhiệt hơn hẳn, công chúa Như Ý xoay người cầm lấy cung tên trên bàn phía sau.
Ngay lập tức, tất cả âm thanh ồn ào bàn tán không còn nữa, mọi người đều chăm chú nhìn về phía công chúa Như Ý, hơn nữa còn biết điều mà vén rèm lên cho nàng ta.
Lãnh Băng Cơ dừng bước chân lại, quả nhiên là dùng mũi tên kén rể!
Công chúa như ý nghiêng đầu, như thể còn có chút do dự.
Lãnh Bằng Cơ nghe thấy công chúa Lục Vụ ở bên cạnh thấp giọng nói một câu: “Thật ra luận về gia thế và điều kiện, Lãnh công tử đúng là không tốt bằng Thẩm thế tử”
Lục Vụ hừ một tiếng: “Ngươi không hiểu, Thẩm thế tử thua ở một chữ “quyền””
Như Ý chậm rãi giương cung, nhắm thẳng về phía Lãnh Thanh Hạc. Trong lòng Lãnh Băng cơ lập tức trở nên căng thẳng.
Như Ý do dự nới lỏng dây cung, mũi tên bay ra giữa tiếng xì xào của mọi người, mũi tên lạc hướng cắm thẳng vào mông gà trên đĩa gà hoa quế trước mặt Lãnh Thanh Hạc.
Kết quả này có chút ngoài dự đoán, mọi người không ai dám cười, dùng sức chịu đựng, khóe miệng cũng không dám cong lên, chỉ có Lãnh Bằng Cơ ở phía sau cười đến cả người co quắp.
Mũi tên kén rể của Như Ý vậy mà lại chọn một đĩa gà chiên, nháy mắt trở thành trò cười cho mọi người, không phải xấu hổ bình thường nữa, khuôn mặt trang nhã tinh xảo lập tức hòa thành màu gan lợn.
Phía dưới, một đám người bao gồm cả hoàng đế đều ngây ra.
Họa từ trên trời rơi xuống, Lãnh Thanh Hạc đang ngồi ngay ngắn uống rượu sửng sốt, tay run lên, ly rượu tuột khỏi tay, sau đó cả người ngã xuống mặt đất.
Rất nhiều người sôi nổi xúm lại, cũng có người hô: “Truyền ngự y!”
Lãnh Băng Cơ cũng không nói dối, có điều chỉ là có chút khoa trương mà thôi. Lãnh Thanh Hạc vừa mới sống sót sau tai nạn, lại được ghi danh bảng vàng, chính là rồng mọc cánh bay, tạm thời chưa muốn nghĩ tới chuyện thành thân. Dù sao thì cũng phải giữ lại đường sống, khi nào khỏi hẳn thì nói tiếp.
Hoàng đế nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, như suy tư gì đó, xoay mặt nhìn về phía Thẩu Ngọc Các. Lãnh Băng Cơ nhìn thoáng qua tấm rèm, không thấy một bóng người.
Hoàng đế im bặt không nhắc gì tới chuyện tứ hôn nữa mà chuyển sang đề tài khác, dò hỏi Lãnh Băng Cơ: “Sao chỉ có một mình ngươi, lão tam đâu?”
Lãnh Băng Cơ âm thầm bĩu môi, định mở miệng nói thì lại nghe thấy giọng Mộ Dung Phong âm trầm vang lên: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng”
Nàng lén lút nhìn về phía sau, thấy Mộ Dung Phong và mỹ nhân Tiêu vừa tới sau khi nghe thấy động tĩnh. Mỹ nhân Tiêu cúi đầu, vành mắt có chút đỏ, dáng vẻ nhu nhược đáng thương.
Rõ ràng là có chuyện xưa với Mộ Dung Phong, chẳng lẽ tỷ đây không cần mặt mũi sao? Còn công khai dẫn tiểu tạm tới cho người khác thấy à?
Lãnh Băng Cơ tức giận đến muốn xù lông.
Hoàng đế cũng có chút bất ngờ: Sao Cẩm Ngu cũng tới thế?
Mỹ nhân Tiêu tiến lên dập đầu: “Tới đây gặp mấy tỷ muội, đúng lúc gặp Phong vương gia nên chào hỏi vài câu”
Mộ Dung Phong mím môi, không lên tiếng.
- -----------------