Khi Mộ Dung Phong đối mặt với Lãnh Băng Nguyệt, hắn luôn nhẫn nại và tốt tính, cùng với khi ở trước mặt Lãnh Băng Cơ tỏ ra như là không phải cùng một người vậy:" Đều nói hết rồi, nàng ta đến doanh trại là có việc quan trọng, giữa chúng ta ở tất cả mọi mặt đều không thể có khả năng phát sinh..."
Lời vẫn chưa nói xong, phía sau lưng lại nghe thấy có một tiếng hô to: " Vương Gia, chàng có nhìn thấy chiếc khăn tay của ta để ở đâu không? Ta vừa mới dùng nó lau mồ hôi cho chàng, làm sao vừa quay đi liền không nhìn thấy nữa rồi?”
Hắn kinh ngạc quay mặt lại, nhìn thấy Lãnh Băng Cơ với mái tóc bù xù lướt thướt dài ngang eo, bọc trong chiếc khăn gấm to, tùy tiện dựa vào khung cửa, cổ áo hơi mở ra, ánh mắt tràn đầy xuân sắc, như vừa mới bị dục vọng hun đốt cơ thể từ trắng chuyển sang đỏ, giống như mận đỏ rơi xuống tuyết, như khuôn mặt thiếu nữ được trang điểm, tinh xảo như pha lê.
Sắc mặt Lãnh Bằng Nguyệt trong giây lát liền thay đổi, mất đi vẻ hồng hào như trước, đưa ngón tay chỉ về hướng Lãnh Bằng Cơ, đôi môi đều run lên:"Tỷ, tỷ làm sao lại mặc quần áo của Vương Gia?
Lãnh Băng Cơ cười nhẹ một cái: "Đã nói rồi, ta không mặc quần áo của Vương Gia, lẽ nào mặc của người khác sao?"
Mộ Dung Phong vậy mà cũng không giải thích. Vẻ mặt Lãnh Băng Nguyệt chuyển từ xấu hổ thành phẫn nộ: "Đây chính là doanh trại, các ngươi làm sao có thể.."
Lãnh bằng cơ từ từ đi đến chỗ hai người bọn họ, một tay cầm tà áo kéo lên khỏi mặt đất, để lộ ra đôi giày thêu và đôi chân trắng như ngọc.
Nàng nghi hoặc chớp mắt vài cái: " Nghe giọng điệu này của muội, làm sao cứ giống như ta vừa phạm phải ta ác không thể dung tha gì đó, bị bắt gian díu ngay trên giường không bằng? Vương Gia, lẽ nào ta đêm qua ngủ trong phòng của chàng là có gì không đúng sao?"
“Chàng vậy mà để nàng ta ngủ trong phòng của mình?” Lãnh Bằng Nguyệt rươn rướm nước mắt, bộ dạng cứ giống như là bị sét đánh trúng vậy.
Mộ Dung Phong giải thích: "Điều kiện trong doanh trại rất khó khăn, chỉ có phòng của ta điều kiện còn có thể tạm chấp nhận, hơn nữa khoảng cách đến phòng của phó tướng rất gần, rất tiện để chăm sóc "
Lãnh Băng Cơ ngáp một cái thật dài: “ Không nói cũng tốt, đêm qua chàng không quan tâm, chớp một cái đem ta ném xuống đất, đến mức eo ta đều muốn gãy làm đôi, thức dậy cũng đã gần hết nửa ngày, mệt đến gần chết. Thật đúng lúc muội muội qua đây cùng chàng, chàng không cần quanh quẩn có một mình ta nữa rồi. Để ta đi nghỉ ngơi thêm một chút, hai người từ từ nói | chuyện."
Những lời nói vừa rồi, nói đến thật là giống như đang làm chuyện gì mờ ám. Lãnh Băng Nguyệt khó lòng mà tin được, lại nhìn sang Mộ Dung Phong một cái, cắn chặt môi lại, gót chân hận không thể giẫm nát mặt đất dưới chân thành một cái hố, nếu không nước mắt sẽ từng giọt từng giọt rơi xuống.
"Ngươi, các ngươi."
Mộ Dung Phong muốn giải thích, mặc dù sự thật đúng là như vậy.
Hơn nữa từ lúc Lãnh Băng Cơ bước từ trong phòng ra, khoác lên chiếc áo của mình, hiện lên một thân hình tinh tế linh lung, muốn che đi bộ ngực trắng đẹp phía trước. Cái loại tình cảnh mê hoặc đó, không có lời nào có thể nói lên được sự cám dỗ này.
Binh lính trong doanh trại đứng rất xa nơi này, những ánh mắt tổng thể vẫn là không ngừng trôi dạt về phía này.
Mộ Dung Phong trong lòng rất khó chịu, tức giận hầm hầm đi lên. Người con gái này một chút cũng không ý tứ, vẫn cười đến khuôn mặt tràn đầy mê hoặc như vậy, hắn đột nhiên giận rồi:" Vẫn không mau cút về đi.”
Lãnh Băng Cơ không thích bị chế nhạo như ngày thường, vẫn như cũ cười híp mắt lại, hơi cong môi nhìn hắn: "Vậy ta về giường nghỉ ngơi.
Đong đưa cái eo lười của mình, tự mình kéo lê giày dưới đất, vênh váo trở về, vòng eo thon thả trong chiếc áo gấm uốn éo giống như một con rắn nước vậy.
Lãnh Bằng Nguyệt rất là đau lòng, kể từ lúc tổ yến của bản thân bị sắp xếp đem đến quân đội, nàng ta liền bắt đầu cảm thấy nơm nớp lo sợ, đến khi Lãnh Băng Cơ cả đêm không trở về, lại khiến nàng ta thêm suy nghĩ. Mà hiện tại, dường như tất cả những điều dự liệu xấu nhất đều đã thành hiện thực rồi, Lãnh Băng Cơ vậy mà đã nhanh chân chớp lấy thời cơ dụ dỗ Mộ Dung Phong trước.
Mộ Dung Phong không phải là rất ghét nữ nhân này sao? Ngay cả đến bản thân mình nhắc đến ba chữ Lãnh Băng Cơ, sắc mặt chàng đều trầm xuống, như mưa gió đang kéo về vậy, làm sao trong chớp mắt, 2 người lại ở sau lưng mình, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Thấy sắc mặt nàng ta khó coi, Mộ Dung Phong vẫn là lên tiếng giải thích một câu: "Ta với nàng ta không có chuyện gì xảy ra, nàng đừng hiểu lầm ta".
Tục ngữ có câu, phụ nữ không thể cưng chiều, càng cưng chiều càng khó nghe lời. Hắn nếu như sắc mặt lạnh lùng, một lời cũng không nói, Lãnh Bằng Nguyệt thật là sẽ không dám làm gì, nhưng mà hắn như vậy là muốn phân rõ mối quan hệ giữa hai người bọn họ, điều này ngay lập tức tạo cho Lãnh Bằng Nguyệt cảm thấy có chút cảm giác được yêu thương, liền trước mặt Mộ Dung Phong thể hiện tính cách ngang ngược của mình.
"Ai mà có thể tin được? Nàng ta đã vào trong phòng chàng, mặc lên quần áo chàng. Chàng lại nói dối ta rằng chàng không thích cô ấy và ghét cô ấy? Ta không tin!".
Ba thứ bảo bối của phụ nữ, một khóc, hai làm loạn, ba treo cổ tự tử, đây là vũ khí lợi hại dùng trong những lúc như thế này, đối với Lãnh Bằng Nguyệt lại rất thuần thục.
Chỉ đáng tiếc, Mộ Dung Phong không có nhiều kinh nghiệm, Lãnh Băng Nguyệt vừa khóc liền chịu thua, nàng ta gây rắc rối thì | liền cảm thấy phiền lòng rồi.
"Không tin cũng bỏ đi, Bản Vương chuyện này cũng không cần giải thích với nàng"
Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Phong đối với nàng ta nói chuyện với vẻ mặt lạnh lùng như vậy, Lãnh Bằng Nguyệt vẻ mặt không thể tin được, lông mi run rẩy, thậm chí môi cũng bắt đầu run rẩy.
"Thần thiếp quả thật không đủ tư cách để kiểm soát Vương Gia. Thần thiếp chỉ là thấy buồn thôi. Là do ta quản giáo không nghiệm. Đã biết nha đầu này ăn nói không chừng mực, khiến Vương Gia hiểu lầm tỷ tỷ, Vương Gia giận thần thiếp cũng là việc đương nhiên." Chàng có thể đánh ta, mắng ta, trừng phạt ta. Nhưng chàng làm như vậy, rõ ràng là đang muốn dùng dao đâm vào tim ta.
Không biết vì sao, Vương Gia lại ghét bỏ ta như vậy, thần thiếp thật sự là oan ức, chịu thiệt thòi, chàng có thể cho ta biết ta sai đâu không. Ta đã rất cố gắng rồi, chàng bảo ta phải làm sao nữa đây?"
Mộ Dung Phong chưa bao giờ tức giận trước mặt Lãnh Băng Nguyệt, hắn biết nhất định là do Lãnh Băng Cơ vừa mới kích động cơn tức giận của mình, cho nên hắn không thể kiềm chế được cảm xúc.
Nhịn một chút, nhẹ giọng khuyên bảo: "Nàng suy nghĩ nhiều rồi. Bản Vương chỉ là gần đây bận việc quân, nàng về nhà trước đi, đợi đến khi công việc trong doanh trại giải quyết xong, Bản Vương liền về cùng với nàng"
Lãnh Băng Nguyệt vẻ mặt tràn đầy oan ức thăm dò: "Chẳng lẽ, ta không thể giống như tỷ tỷ ở cùng chàng sao?"
“Không được!” Mộ Dung Phong dứt khoát nói.
Lãnh Băng Nguyệt khẽ cắn môi dưới, nghĩ đến khung cảnh dáng vẻ Lãnh Băng Cơ vừa rồi một thân quyến rũ, trong lòng có chút phiền não, cuối cùng đánh cược cho số phận: "Dù biết, ta mãi mãi không so được với tỷ tỷ, Vương Gia từng lời từng lời nói yêu thương ta, nhưng trong lòng vẫn là dành cho nàng ta."
Cô đơn quay người bước đi, Mộ Dung Phong vậy mà cũng không mở lời an ủi, huống chi là ngăn cản. Trong lòng càng hận, cảm thấy công sức dậy sớm trang điểm trưng diện, háo hức chạy qua, vậy mà nhận lấy nhục nhã, chân lại bước càng nhanh, một mạch bước ra khỏi doanh trại.
Mộ Dung Phong nhìn bóng lưng nàng ta dần dần biến mất, sau đó xoay người sải bước vào trong phòng Lãnh Băng Cơ đang nghỉ ngơi.
Trong phòng vẫn còn một mùi hương ấm áp.
Lãnh Băng Cơ vẫn đang mặc chiếc áo choàng bằng gầm và đang dùng khăn lau khô tóc, nghe thấy tiếng động cũng không thèm quan tâm:” Vào phòng người khác vậy mà lại không gõ cửa, thật là không có lịch sự, may mà ta vẫn chưa cởi quần áo xuống"
"Băng Nguyệt đã bị nàng chọc giận mà đi rồi, nàng phải chăng đang rất vui mừng?"
Lãnh Băng Cơ tay đang lau tóc chầm chậm dừng lại: "Nên vui mừng phải là Vương Gia chàng mới đúng. Nhìn thấy Lãnh Bằng Nguyệt vì chàng mà chịu khổ, thật là có cảm giác khác lạ"
"Nếu đã đối với Bản Vương không có hứng thú, tại sao nàng lại chăm chăm làm khó Bằng Nguyệt?"
Lãnh Băng Cơ đặt khăn lau trong tay xuống, quay người lại, nháy mắt nghi hoặc, trong đôi mắt hiện lên một màu trong veo.
"Bộ quần áo này là do chàng chuẩn bị cho ta, ta đi tắm cũng là do chàng sắp xếp.ta hôm qua bị chàng ném xuống cũng là thật. Ta lúc nào từng nói sai. Là do nàng ta tâm không trong sáng, lại nói nữa, chúng ta vốn dĩ là vợ chồng, nếu đã như vậy thì đã làm sao, làm gì đến lượt nàng ta một tiểu thiếp khua tay múa chân chứ?"
Mộ Dung Phong nhất thời ngẩn ngơ, lạnh lùng nhìn nàng: "Lời nói và việc làm đều đong đưa, câu dẫn, giống như con gái buôn hoa bán phấn ở thanh lâu, sẽ không khiến người khác hiểu lầm sao?"
Lãnh Băng Cơ cũng ngay lập tức khó chịu, làm sao có thể nói không lại liền công kích cá nhân chứ?
"Vậy Vương Gia biểu hiện vẻ mặt khao khát không nguôi, thận hỏa hun đốt, vậy mà còn không có xua tan nghi ngờ của nàng ta sao?"
"Thật sự là không biết xấu hổ, những lời như vậy nàng cũng có thể nói ra" "Các ngươi chuyện càng không biết xấu hổ cũng làm qua rồi, vẫn không phải là vẫn bình thường đấy sao?" Mộ Dung Phong nghiến răng, từng bước đến gần nàng: "Chúng ta đã làm ra chuyện gì không biết xấu hổ?"
Uh, tiện miệng mà nói ra chưa kịp suy nghĩ, hai người có hay không làm ra chuyện đáng xấu hổ, nàng ta thật sự không biết, quên mất mua vé vào xem.
Dưới sự áp chế của hắn, Lãnh Băng Cơ ngượng ngùng lùi lại một bước: "Quân tử động khẩu không động thủ"
Nhìn dáng vẻ rụt rè của nàng, Mộ Dung Phong trong lòng tự đắc, giống như mèo đang cố ý trêu chuột, cúi thấp người, trong mắt hiện lên vẻ mê hoặc: "Bản Vương chỗ nào giống là thận hỏa quá vượng hả?"
"Không phải" Lãnh Băng Cơ khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng: "Là can hỏa, can hỏa quá vượng."
- -----------------