Lãnh Băng Cơ biết bảng vàng đã lên rồi, kích động đứng lên, Minh Nguyệt đã thúc ngựa tới, hưng phấn há mồm thở dốc, vừa chạy vừa gào lớn: “Thám hoa! Thảm hoa! Đại công tử đã đỗ thám hoa!”
Trong lòng Lãnh Băng Cơ run lên, cả người không thể đứng vững.
Thám Hoa, ca ca nhà mình có thể giỏi như vậy sao.
Tiết di nương vỗ đùi: “Phụ tử hai đời đỗ thám hoa, đúng là chuyện đại hỷ, thưởng, mau thưởng, từ trên xuống dưới toàn phủ hôm nay đều có thưởng!”
“Đại ca ta đâu?” Lãnh Băng Cơ vội vàng truy hỏi.
Minh Nguyệt nuốt nướng miếng nói: “Vương phi nương nương đừng sốt ruột, kim điện vạn tuế gia truyền chỉ, bây giờ đại công tử còn đang yết kiến hoàng thượng ở trong cung, còn đang nghiêm trang nghe xướng danh nữa. Phong vương gia biết nương nương nóng lòng chờ đợi cho nên truyền lời nhắn tới trước, hiện giờ bảng vàng còn chưa lên đầu”
Quả thật là có người làm quan trong triều thật tốt, Mộ Dung Phong đã năm lần bảy lượt cho nàng đi cửa sau rồi.
“Khi nào thì mới hồi phủ?”
“Sau khi nhận chỉ ở kim điện xong, đại công tử còn muốn cưỡi ngựa dạo quanh phố một vòng, có lẽ chưa về ngay được.”
Lãnh Băng Cơ nghe vậy càng hưng phấn, gió xuân ngựa cưỡi phi ào, Trường An xem hết vườn nào có hoa, chuyện tốt đẹp như vậy, sao có thể không đi thưởng thức một phen chứ?
Nhìn trời nắng chang chang, nàng lại lo lắng không biết thân thể ca ca có thể chịu được không, vì vậy lệnh cho Minh Nguyệt đi tìm hiểu tin tức. Sau khi biết ca ca bắt đầu đi dạo phố, lại lệnh cho đầu bếp chuẩn bị vài món điểm tâm, làm cả chè đậu xanh giải nhiệt, bảo Nhi Nhi xách theo, hai người đứng chờ sẵn ở một chỗ râm mát.
Có điều một lúc sau, đường phố đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, rất nhiều âm thanh ồn ào, trẻ con vang giang kêu lên: “Trạng Nguyên dạo phố, mau xem Thám Hoa tuấn tú kìa”
Lãnh Băng Cơ và Nhi Nhi lập tức chạy lên, chiếm được một vị trị, thấy từ phía xa có kỳ cổ mở đường, tiền hộ hậu ủng, Trạng Nguyên dẫn đầu, ước chừng khoảng ba bốn mươi tuổi, mày rậm mắt to, đầu đội ô sa kim linh, thân mặc quân bào đỏ thẫm, tay cầm thánh chiếu khâm điểm, cưỡi theo ngựa đeo lụa đỏ, mày mày sáng sủa, rạng rỡ.
Theo sau là Bảng Nhãn và Thám Hoa.
Lãnh Thanh Hạc vì bị bệnh nên dáng người mảnh khảnh, ngồi trên lưng ngựa, dáng vẻ công tử như ngọc, phong thần tuấn lãng càng tôn thêm vẻ thanh quý.
Dân chúng chen chúc nhau để nhìn thấy phong thái trạng nguyên, bảng nhãn và tham hoa.
Khi nhìn thấy Lãnh Thanh Hạc đều không khỏi sáng rực mắt, âm thầm tán thưởng.
Đặc biệt là nữ tử đều tranh nhau ném khăn lụa trong tay về phía hắn, Trạng Nguyên tuy nổi bật nhưng lại bị Lãnh Thanh Hạc che khuất hơn nửa.
Lãnh Băng Cơ nheo mắt nhìn, trong lòng đầy kiêu ngạo và tự hào.
Dân chúng vây quanh xem không ngừng xôn xao, thậm chí còn hưng phấn hét chói tai, như thể thấy minh tinh lên sân khấu ở thời hiện đại.
Nhi Nhi túm lấy tay nàng nói: “Tiểu thư mau nhìn kìa!”
Lãnh Băng Cơ chỉ lo ngắm nhìn ca ca tuấn tú nhà mình, theo hướng Nhi Nhi chỉ tay, thấy một người cưỡi một con ngựa màu hạt dẻ cao lớn, toàn thân mặc áo gấm xanh lam khoác theo áo bào sẫm màu, đầu đội ngọc quan, đi đằng sau đoàn diễu hành.
Đôi mắt lạnh lùng sáng như sao, mày xéo thẳng tới tóc mai, bộ ngực rộng lớn, dáng người đĩnh đạc, khí thế bức người, có thể nói khó mà tìm được từ ngữ nào trong sách vở để miêu tả vị mỹ nam từ trên trời giáng xuống này, chỉ có thể âm thầm cảm thán: Thật sự quá tuấn tú!
Từ khi nào Mộ Dung Phong lại trở nên tiêu sái như vậy?
Nhìn xung quanh không phải chỉ có nàng phản ứng như vậy, những nữ tử trên đường vừa rồi còn bị hấp dẫn bởi Lãnh Thanh Hạc, lúc này lại cầm lòng không đậu mà dời mắt đi, nhìn tới hắn, nước miếng cũng sắp chảy ra đến nơi chứ đừng nói ném quả doanh qua, chỉ hận không thể ngay lập tức biến thành viên đạn thịt người nhào vào lồng ngực hắn cho hả dạ. . đam mỹ hài
Nhi Nhi ngây ngốc nhắc nhở nàng: “Tiểu thư, mấy người này vậy mà dám quyến rũ vương gia trước mặt người”
Lãnh Băng Cơ nghĩ, đúng là như vậy, Mộ Dung Phong là đàn ông đã có vợ, sao có thể hấp dẫn như vậy được chứ? Quá là không để vương phi như nào vào mắt rồi.
“Lãnh Băng Cơ!” Mộ Dung Phong ngồi trên lưng ngựa gọi to tên nàng. Có thể dùng được sao? Đương nhiên là không thể!
“Phu nhân!”
Tiếng kinh hô thất vọng vang lên trong đám người, sau đó nhìn theo ánh mắt Mộ Dung Phong về phía Lãnh Băng Cơ đang chạy trốn.
Lãnh Băng Cơ thoáng dừng chân lại, còn tưởng là mình nghe nhầm, vội vàng liếc mắt nhìn một cái, thấy khóe miệng Mộ Dung Phong khẽ cong lên, vẻ mặt tươi cười nhìn nàng, không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, cả người rợn tóc gáy.
Tên này, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?
- -----------------