Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 322: Chương 322: Tiểu Chi cô nương này có chút kỳ lạ




Sau khi xe ngựa tiến vào thành, đường xá đã náo nhiệt hẳn lên, mì hoành thánh hay đậu bọt quen thuộc, mùi thơm của bánh hấp nóng hổi tỏa ra trên bề mặt, đây chính là mùi vị khói lửa của nhân gian.

Lãnh Băng Cơ nhìn thời gian vẫn còn sớm liền xuống xe, định đưa cho Thanh Họa một ít đồ ăn mà hài tử thích. Kết quả lại tình cờ gặp được Lãnh Minh Nguyệt vừa đi ra từ tiệm tơ lụa cùng với nha hoàn, vừa nhìn thấy nàng ta liền cảm thấy ghét bỏ sự phụ bạc của nàng ta, nói gì thì cũng phải đi Vương phủ xem xem.

Lãnh Băng Cơ đúng lúc cũng muốn hỏi nàng của hồi môn đã chuẩn bị đến đâu rồi, liền sai nha hoàn trở về, đưa Lãnh Minh Nguyệt trở lại Vương phủ.

Qua một thời gian Na Trát Nhất Nặc còn chưa đến, Lãnh Băng Cơ đã đưa Thanh Họa vào phủ, quay lại dặn dò người gác cổng, thì thấy một nữ tử cao ráo xinh đẹp mặc đồ của nha hoàn, tay xách giỏ, xoay eo bước lên bậc của Vương phủ, vẫy khăn trong tay, nhiệt tình chào hỏi các thị vệ.

Các thị vệ rõ ràng rất quen thuộc với nàng ta, không hề hoài nghi lời trêu đùa, cũng không dò hỏi gì, trực tiếp để nàng đi vào.

Người nữ tử đó một mực quay đầu liếc mắt đưa tình với các thị vệ không đề phòng phía trước, suýt chút nữa đã đụng vào người Lãnh Băng Cơ, liền bị Lãnh Minh Nguyệt ở một bên chặn lại.

Nàng ta chính là Phương Phẩm Chi hóa trang thành nữ tử, ngẩng mặt lên xem nhìn thấy là Lãnh Băng Cơ. Hắn đã từng đứng từ xa nhìn thấy nàng, nhận ra nàng, lập tức cúi đầu xuống, cúi chào: “Vương phi nương nương thứ tội.”

Lãnh Băng Cơ nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi là nha đầu nhà ai?”

Lãnh Minh Nguyệt bối rối nhìn nàng ta từ trên xuống dưới: “Sao nhìn có chút quen mắt, giống như đã gặp qua ở đâu rồi?”

Phương Phẩm Chi có chút lo sợ, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ tên là Tiểu Chi, là nha hoàn của phủ Thượng thư, tuân lệnh của chủ nhân, đến đưa cho Trắc phi nương nương ít đồ.”

Lãnh Băng Cơ cũng không lưu tâm lắm, Lãnh Băng Nguyệt cùng Kim phủ xưa nay cũng có qua lại, có qua có lại cũng là nên làm, có lẽ trước đó cùng Lãnh Minh Nguyệt ở Tướng phủ đã gặp qua, liền gật đầu: “Đi đi.”

Phương Phẩm Chi lập tức cúi đầu, bước mau, mang theo một chút hoảng hốt đi vào hậu trạch.

Lãnh Minh Nguyệt nhìn bóng lưng của hắn, chớp chớp mắt: “Nhìn cứ thấy là lạ, nhưng lại không nói ra được lạ chỗ nào.”

Nhi Nhi và Vương ma ma nghe tin liền vui vẻ ra chào đón họ, Lãnh Băng Cơ mệt mỏi, không muốn đi đi lại lại nơi nào. Vì vậy, liền sai Nhi Nhi đưa Lãnh Minh Nguyệt đi dạo quanh phủ.

Chỉ qua thời gian một tách trà, Na Trát Nhất Nặc đã đến đúng theo thời gian đã thỏa thuận. Thị vệ trực tiếp mời nàng vào Vương phủ. Lãnh Băng Cơ vì mải chiến đấu với Tiêu Cẩm mà không kịp chuẩn bị, không một chút chậm trễ, lập tức đưa nàng đi Tê Hà uyển.

Tiêu Cẩm đã nghe thấy hạ nhân bẩm báo, biết Lãnh Băng Cơ đã về Vương phủ. Nhưng mà không nghĩ đến, nàng vậy mà lại trực tiếp đưa người đến nhà. Khi Đại Mạt đỡ nàng đi ra, trên đầu vẫn còn quấn một lớp vải bông, che đi vết thương trên đầu.

Vương ma ma nhỏ giọng giải thích với nàng: “Nghe nói đêm qua Phong Vương gia trở về đánh nàng ta, nàng khóc lóc kể lể đến nửa đêm, vậy mà cũng không đến trước mặt Huệ Phi nương nương cáo trạng.”

Hiển nhiên đó là vì Nhị bối không có đạo lý, đánh thì cũng đánh rồi.

Suy cho cùng, Linh bà kia cũng chính là nô tỳ của nàng ta, lúc đầu là nàng ta cố ý để Linh bà đi. Đặc biệt là lần trước, Mộ Dung Phong đưa ra khổ nhục kế, Huệ Phi lạnh lùng với nàng ta, nàng ta không biết xấu hổ cũng không có việc gì lại đến bên cạnh cắn lưỡi nhi tử nhà người ta.

Huệ Phi cho dù hồ đồ, lúc này cũng nên hiểu, nhi tử cùng quận chúa không quen biết này, quăng cách xa mười tám nghìn dặm.

Mộ Dung Phong đây chính là làm việc tốt không cần lưu danh, học tập tấm gương tốt Lôi Phong, đêm qua vậy mà cũng không đề cập chuyện đó với nàng.

Khí tức dồn nén trong bụng mấy ngày, vậy mà bất tri bất giác tiêu đi một chút.

Lãnh Băng Cơ một chữ cũng không thừa thãi nói với Tiêu Cẩm: “Ta đã mời đến một cao nhân, giúp Tiêu Cẩm quận chúa tìm tên nô tỳ độc ác Linh bà đó, cần đến nơi Linh bà ở để xem xem.”

Trên mặt Tiêu Cẩm hiện rõ chút hoảng loạn, dừng lại trước mặt Lãnh Băng Cơ: “Tìm người tại sao phải tra phòng?”

“Chuyện này nhất định là có điều huyền bí gì đó, cho dù có giải thích thì ngươi và ta cũng không hiểu được.”

“Nhưng, sau khi Linh bà đi, đồ của nàng ta toàn bộ đã dọn đi, quét dọn sạch sẽ, một chút dấu vết cũng không có để tìm thì làm gì có gì để xem chứ.”

Lãnh Băng Cơ chăm chú nhìn nàng ta: “Chỉ có tìm được Linh bà, chúng ta mới có thể tìm được cách chữa khỏi mắt cho ngươi. Tại sao quận chúa Tiêu Cẩm lại một mực từ chối vậy? Hay là ngươi vốn muốn bao che cho Linh bà?”

Tiêu Cẩm hừ nhẹ: “Vương phi nương nương quả nhiên rất giỏi chụp mũ cho người khác, ta có gì mà phải chột dạ, có điều sân của ta, đâu phải ngươi muốn lục soát thì lục soát sao?”

Lãnh Băng Cơ sớm đã liệu đến việc nàng ta sẽ làm mọi cách để cản trở, nếu không thì hôm nay nàng đã không phải tự mình chạy đến đây một chuyến. nàng chẳng qua chỉ cười nhẹ: “Có cần ta đen cây roi huấn phu mà thánh thượng ban tặng đến không?”

Tiêu Cẩm nghẹn họng, nghiến răng nói: “Nếu như các ngươi không lục soát được gì, thì làm sao?”

Lãnh Băng Cơ cười nhạt: “Tìm không ra thì thôi, ngươi còn muốn thế nào? Nhà của ta do ta làm chủ, còn cần phải khai báo với người khác sao? Nếu quận chúa đại nhân cảm thấy bị oan ức, cứ đến trước mặt hoàng thượng tố cáo. Vương ma ma, đưa Nhất Nặc cô nương qua, xem ai dám ngăn cản.”

Na Trát Nhất Nặc luôn đứng sau Lãnh Băng Cơ xem náo nhiệt, nghe nàng phân phó, lập tức đi theo Vương ma ma, mở cửa phòng Linh bà tiến vào. Tiêu Cẩm lén lút đưa mắt ra hiệu, Đại Mạt lập tức đi theo.

Muốn tìm một sợi tóc trong căn phòng một nữ nhân đã từng ở, đó là việc rất dễ dàng, Na Trát Nhất Nặc tiến vào xoay một vòng sau đó lui ra gật đầu với Lãnh Băng Cơ.

Lãnh Băng Cơ đưa nàng ta rời khỏi Tê Hà uyển.

“Vương gia nói có thể điều động một đội thị vệ cho người sai khiến, trong tay bọn họ có lệnh bài, có thể vào lục soát, hi vọng có thể sớm chút diệt trừ ác nhân này.”

Na Trát Nhất Nặc cẩn thận đem đồ vật thu thập được cất vào bọc đeo trên lưng, ngẩng mặt lên, nhìn Lãnh Băng Cơ chăm chú: “Lúc trên phủ của người, nữ nhân này có cái gì đó không đúng.”

“Cái gì không đúng cơ?”

“Vừa nãy ánh mắt của nữ nhân đó có vấn đề.”

“Ngươi là nói Tiêu Cẩm sao, ánh mắt của nàng ta vì bị ngoại lực làm mù.”

“Không phải.” Na Trát Nhất Nặc chắc như đinh đóng cột nói: “Nàng ta không phải mù, mà là tà thuật.”

Tà thuật?

Lãnh Băng Cơ không khỏi cau mày: “Ta đã nhìn thấy một con búp bê bị kim đâm vào mắt.”

“Chính là nó.” Na Trát Nhất Nặc nghiêng đầu suy nghĩ: “Giống như là ma quỷ che mắt.”

“Ma quỷ che mắt là cái gì?”

Đây không phải chuyện nhỏ, nhất định phải hỏi cặn kẽ, minh bạch toàn bộ.

“Có nghĩa là lợi dụng pháp thuật, làm cho mắt nàng ta tạm thời không nhìn thấy. Ví dụ như con búp bê phù thủy trong lời người nói cũng là một trong những loại pháp thuật.”

“Là Linh bà làm hại? Không thể nào? bọn họ rõ ràng là cùng một phe.”

“Cụ thể ta cũng không thể nói rõ, dù sao ánh mắt của nàng ta có vấn đề, không phải là bệnh về mắt bình thường. Linh bà giỏi nhất là thuật nhiếp hồn, nàng ta có thể lợi dụng pháp thuật để hút đi thần khí trong mắt người khác, có thể chính là nàng ta đã gây ra chuyện này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.