Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 267: Chương 267: Tự xin rời khỏi phủ






Lúc Lãnh Băng Cơ trở lại vương phủ, Mộ Dung Phong vẫn chưa về.

Tri Thu đang tám chuyện với Vương ma ma trong Triều Thiên Khuyết, nàng ta nhìn thấy nàng về thì thoải mái hành lễ.

Hiện tại Lãnh Băng Nguyệt không ở trong vương phủ, Tri Thu chính là chủ nhân của Tử Đẳng tiểu trúc, nàng ta đi ra đi vào khá là tự do.

Lãnh Băng Cơ chỉ gật đầu mà không nói gì.

Sau khi Tri Thu bị Lãnh Băng Nguyệt bắt ngậm bồ hòn làm ngọt một lần, lời nói hành động của nàng ta đã bớt phóng túng hơn, không làm mấy chuyện xấu xa sau lưng người khác nữa, cũng không còn nịnh hót, chỉ biết mỗi bản thân, cứ như nàng ta đã hoàn toàn đổi tính rồi vậy.

Biết sai mà sửa là chuyện tốt, có một vài chuyện Lãnh Băng Cơ cũng không thèm tính toán nữa, nhưng nàng vẫn không tỏ ra thân thiện gì với nàng ta.

Tri Thu cất tiếng gọi nàng lại: ^#ương phi nương nương?”

Lãnh Băng Cơ dừng chân: “Có chuyện gì không?”

Tri Thu gật nhẹ đầu: “Nô tỳ muốn xin Vương phi chút ít thời gian để nói vài câu”

“Vậy thì vào trong phòng đi.”

Hai người bước vào trong phòng, Lãnh Băng Cơ ra hiệu cho nàng ta ngồi xuống.

Tri Thu đặt cái gói nhỏ đang cầm trong tay lên trên ghế, bước lên rót một chén trà cho Lãnh Băng Cơ trước, sau đó mới ngồi xuống. Nàng ta mở bao quần áo ra, để Lãnh Băng Cơ nhìn thấy thứ ở bên trong.

Là mấy cái khăn tay thêu hoa.



Nàng mở khăn tay ra xem, không phải là những hoa văn tầm thường vẫn hay thấy, mà là một vai diễn hí khúc khá là nổi tiếng.

Lãnh Băng Cơ thật ra cũng không hứng thú lắm với mấy thứ tinh hoa văn hóa dân tộc lâu đời này, nàng chỉ nhận ra mỗi hình tượng nhân vật trong “Tây Sương Ký”, còn lại nàng cũng không biết rõ lắm. Bên dưới cái khăn là một quyển sách. Nàng cầm lên, nhìn lướt qua bìa sách, là quyển “Phách án kinh kỳ sơ khắc” của Lăng Mông Sơ.

Lãnh Băng Cơ cũng từng đọc qua quyển sách này rồi. Vào năm nàng đang học lớp mười một, đám bạn học trong lớp lén lút truyền tay nhau đọc quyển sách này, ngay cả mấy bạn học nam ghét đọc sách, hay phá phách cũng đọc say sưa.

Lúc đó nàng cũng rất tò mò nên đã nghiền ngẫm từng chữ một trong đó, toàn là mấy thứ tối nghĩa khó hiểu, chẳng biết sao mà bạn học của nàng còn đọc đến mức mất ăn mất ngủ.

Nàng lật ra xem một chút, tuy sách đã cắt giảm bớt tình tiết, thế nhưng có vài câu chuyện trong đó vẫn khá táo bạo, cởi mở, ly kì, phá hoại tam quan.

Tri Thu đưa quyển sách này cho nàng làm gì? Hay ở thời đại này nó là sách cấm?

Tri Thu nhìn chăm chằm động tác của nàng, lên tiếng giải thích: “Nô tỳ nghe nói Vương phi nương nương thích đọc thoại bản, cảm thấy những câu chuyện được viết trong này khá mới lạ nên mới mang tới đây cho Vương phi nương nương giải sầu”

Vốn cuộc sống của nàng nhạt nhẽo buồn tẻ thật nên Lãnh Băng Cơ mới đọc thoại bản để giết thời gian. Thế nhưng từ ngày Mộ Dung Phong ở Hạo Thiên Khuyết thì nàng làm gì còn thời gian ung dung nhàn nhã nữa, suốt ngày bị hắn cuốn lấy gây rối đến mức không còn thời gian rảnh nữa rồi.

Nhưng mà dù sao cũng là tấm lòng của Tri Thu nên Lãnh Băng Cơ cũng không từ chối, nàng tiện tay để sang bên cạnh.

“Cũng không biết những câu chuyện trong này là thật hay giả nữa” Tri Thu giả vờ như vô tình nói: “Có mấy câu chuyện thật sự là vô cùng hoang đường, không thể nào tin nổi, nô tỳ còn cố ý đánh dấu lại”

“Những câu chuyện bắt nguồn từ đời sống sinh hoạt và cao hơn đời sống sinh hoạt, cũng chỉ là sưu tầm chút chuyện kì lạ được bịa ra và thêm thắt nghệ thuật vào thôi” Lãnh Băng Cơ hờ hững đáp.

Tri Thu cũng không lằng nhằng chuyện quyển sách nữa mà đi vào mục đích chính.

“Thực ra hôm nay nô tỳ tới đây là có một chuyện muốn cầu xin”

Lãnh Băng Cơ hỏi thẳng: “Có chuyện gì? Ngươi nói thẳng ra đi”

Tri Thu lấy hết can đảm nói: “Nô tỳ muốn tự xin được rời khỏi phủ”

“Tự xin rời khỏi phủ?” Lãnh Băng Cơ hơi ngạc nhiên: “Ngươi muốn rời khỏi vương phủ sao?”

Tri Thu khẽ “Vâng” một tiếng: “Nô tỳ biết từ xưa đến nay sợ rằng không một nha đầu thông phòng nào có ý nghĩ kì lạ như nô tỳ. Nếu đã gánh cái thân phận này thì đời này kiếp này đừng mong được rời đi. Nhưng nô tỳ cảm thấy Vương phi nương nương không giống những người khác, ngài tôn trọng sinh mạng của tất cả mọi người, yêu quý những người bên cạnh, vì lế đó nên nô tỳ mới có gan nói ra chuyện này”

Mấy câu nịnh hót này rất hay, Lãnh Băng Cơ nghe mà sướng.

Tuy nàng có nhiều khuyết điểm, nhưng đúng như những gì Tri Thu nói, nàng tôn trọng quyền lợi của mỗi người, không đồng ý với quy luật cá lớn nuốt cá bé, xem mạng người như cỏ rác của thế giới này.

Nàng chớp chớp mắt: “Cuộc sống hiện giờ chẳng phải là cuộc sống mà ngươi ước mong bấy lâu nay, vắt óc nghĩ kế hòng đạt được sao? Sao giờ lại muốn đi?”

Tri Thu cười khổ: “Nô tỳ chính là loại người chưa đến đường cùng thì chưa biết. Trước đây nô tỳ thấy Vương gia đối xử với Vương phi và nhị tiểu thư thì cho rằng đàn ông trên đời này đều háo sắc giống nhau, cho nên mới tự đánh giá mình quá cao, làm ra những chuyện ngu ngốc ấy. Cũng may nô tỳ gặp được người biết bênh vực công lý như Vương phi, chịu cho nô tỳ một danh phận. Nhưng có những chuyện dù người không nói thẳng ra thì Vương gia cũng hiểu rõ. Hai đêm vừa rồi thật ra Vương gia không hề chạm vào nô tỳ, chỉ để nô tỳ quỳ bên giường tự suy nghĩ những chuyện đã xảy ra. Khi đó nô tỳ hiểu được rằng, Vương gia sẽ không bao giờ chú ý đến nô tỳ.

Hiện giờ nô tỳ đã hiểu rõ rằng Vương gia thật lòng yêu thương ‘Vương phi, trong mắt trong tim không còn chỗ cho người khác nữa. Dù Tri Thu ở lại đây thì chủ nhân không ra chủ nhân, nha hoàn không ra nha hoàn, lại còn khiến Vương phi khó chịu, chẳng bằng rời đi sẽ tốt hơn”

Nàng biết nha đầu Tri Thu này lắm mưu nhiều kế, xem ra hôm nay nàng ta đã thật sự nghĩ rõ ràng rồi, lại còn thông minh hơn Lãnh Băng Nguyệt rất nhiều.

So với việc bám chặt bên cạnh một người đàn ông không yêu mình, lãng phí một đời người thì sao không tự giải thoát cho mình, dũng cảm theo đuổi cuộc sống riêng của mình chứ?

“Ngươi nghĩ kĩ rồi chị “Nô tỳ nghĩ kĩ rồi” Tri Thu kiên quyết nói: “Nô tỳ bán mình vào tướng phủ với giá sáu lượng bạc, mấy năm nay nô tỳ cũng tích trữ được chút tiền, đã thừa đủ để chuộc thân rồi. Trước đây khế ước bán thân của nô tỳ nằm trong tay nhị tiểu thư nên không đi được, nhưng hiện tại nô tỳ đã có danh phận là người của Vương gia, thế nên nô tỳ cầu xin Vương Phi nương nương hãy làm chủ cho nô tỳ”

“Vậy ngươi chỉ có một mình, ra khỏi Vương phủ rồi lấy gì để sống?”

“Quản sự trước đây của nô tỳ ở tướng phủ nói có thể tìm giúp nô tỳ một công việc thêu thùa, bao ăn ở, có thể duy trì cuộc sống”

Lãnh Băng Cơ hơi trầm ngâm: “Việc này ta không thể tự quyết định được, đợi Vương gia về ta sẽ thương lượng với chàng sau. Vương gia cũng là người có tấm lòng nhân hậu, lại rất coi trọng tình cảm, chàng nhất định sẽ không đối xử tệ với ngươi. Chỉ cần chàng đồng ý việc này thì nhất định sẽ sắp xếp xong xuôi nửa đời sau của ngươi.”

Tri Thu mím chặt môi, hơi thay đổi sắc mặt.

Nàng ta đã từng làm nhiều chuyện có lỗi với Lãnh Băng Cơ như vậy, Lãnh Băng Cơ có thể thả cho nàng ta một con đường sống đã là may lắm rồi, không ngờ lại còn thay nàng ta suy nghĩ đến sau này nữa.

Tiếc rằng nàng ta gặp phải người không ra gì như Lãnh Băng Nguyệt, khiến nàng ta phải bước tới bước đường này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.