Không cần Lãnh Băng Cơ nói thì Mộ Dung Phong đã biết nàng có ý gì, chính là nữ nhân này làm dám động thủ với hắn, còn muốn sai khiến hắn, thật là quá càn rỡ. Quả nhiên nữ nhân không thể quá thân thuộc.
Lãnh Băng cơ hung hăng trùng hắn một cái, tự mình xuất mã.
Mộ Dung Phong vừa thấy tiểu tổ tông muốn động thủ liền ngoan ngoãn đi ra, chạy tới phía sau Lý quản sự dí dao vào, Lý quản sự nhất thời liền mềm nhũn ngã lăn xuống đất.
Hồng Tuyết cả kinh, “bịch” một tiếng đã quỳ xuống: “Tham kiến Phong vương điện hạ”
Là người quen cũ à. Cũng không đúng, phải là hiệu ứng ngôi sao của Mộ Dung Phong quá mạnh.
Lãnh Băng Cơ cũng đi ra, Mộ Dung Phong trầm giọng hỏi: “Ngươi muốn quay về phủ Đại công chúa báo tin?”
Hồng Tuyết gật đầu, đỏ mắt tức giận bất bình nói: “Cái chết của Thế tử gia nhà ta rất kỳ lạ, người Hầu phủ lại không hỏi tới một câu. Hôm nay Bá tước phủ tới đây giải oan, Hầu gia muốn bảo toàn cho Nhị công tử nên không thèm để ý bạn tình của Thế tử gia nhà ta. Phu nhân có nhi quả phụ không nơi nương tựa, lệnh cho nô tỳ lặng lẽ xuất phủ, sau thỉnh đại công chúa đi khám đại phu”.
Mộ Dung Phong trong trẻo mà lạnh lùng nói: “Việc này bổn vương không tiện nhúng tay, chỉ có thể thỉnh đại công chúa vất vả một chuyến rồi. Đi thôi”.
Hồng Tuyết quỳ lạy, từ tên mặt đất đứng dậy liền chạy đi.
Lãnh Băng Cơ ngưỡng mộ nhìn Mộ Dung Phong: Khó trách người phải đi nhìn lén, không dám lộ diện. Hóa ra quả phụ phu nhân này là biểu tỷ muội của ngươi?”.
Đều nói các đại sĩ tộc quan hệ rắc rối phức tạp, quả thật là như vậy. Đại công chúa là cô cô của hoàng đế và là dâu trưởng của Hầu phủ, thân phận thật tôn quý.
Mộ Dung Phong gật đầu: “Thế tử phi là cháu gái Đại công chúa, đã có một nhi tử. Nếu Hầu gia muốn bảo vệ Thị Minh Trạch thì tương lai Hầu phủ sẽ là của Thị Minh Trạch. Nhưng nếu Thi Minh Trạch đền mạng cho Thế tử gia thì nhi tử của Thế tử phi tương lại có thể kế thừa tước vị Hầu gia”.
Thì ra là thế, vừa rồi chính mình còn tưởng phu thê tình thâm về nhà ngoại cầu viện binh giải oan cho tướng công, hóa ra còn có một ý nghĩa khác như vậy..
Bất quá đây là chuyện thường tình của nhân gian. Một bên là cô nhi quả phụ, ăn nhờ ở đậu, tiền đồ chưa rõ và một bên là phong Hầu hiển quý, cho dù là ai cũng muốn giành giật một phen.
Mặc kệ như thế nào, mục đích của nàng chỉ là rửa oan khuất cho Tề Tú Vân, đem hung thủ thực sự ra trước ánh sáng là được. Việc này nếu bị Hầu phủ gây sức ép, không có bằng chứng mà muốn Thị Minh Trạch nhận tội cũng không dễ dàng, nếu là có đại công chúa gây áp lực, Thẩm Lâm Phong có thể tham gia thẩm án thì cũng nhiều hơn một chút hy vọng.
Mộ Dung Phong đá đá Lý quản sự đang nằm trên mặt đất, quay mặt thúc giục Lãnh Băng Cơ: “Đi thôi, cửa sau mở cho người rồi”.
Hai người nghênh ngang đi vào Hầu phủ, Mộ Dung Phong hiển nhiên đối với Hầu phủ ngựa quen đường cũ, mang theo Lãnh Băng Cơ tới nơi không người, trực tiếp đi tiền viện.
Tiền viện náo nhiệt quá lớn cho nên dọc con đường đi tới quả thật là không gặp được người nào.
Tới tiền viện, Mộ Dung Kì họ nhẹ một tiếng: “Khép chặt miệng lại”
Lãnh Băng Cơ còn chưa kịp phản ứng lại, cả người đã bị hắn ôm vào trong lồng ngực, hai chân rời mặt đất trực tiếp nhảy lên nóc nhà. May mắn sớm đã có kinh nghiệm, nếu không khẳng định bị dọa ra bệnh tim.
Lãnh Băng Cơ không dám nhìn xuống dưới chân đành nhìn chằm chằm dung nhan tuấn mỹ của Mộ Dung Phong, dời đi sự chú ý của bản thân.
Không thể không thừa nhận, tiểu tử này lớn lên thật gây họa chúng sinh, khó trách nhiều như vậy nữ nhân như tre già măng mọc, để hắn cuồng ngạo tự đại. Không nói tới xuất thân, chỉ cần dáng người này nếu là ở hiện đại, tùy tiện ngồi đó cũng có thể lây phí quảng cáo.
Hơn nữa thân thủ của hắn cũng thật danh bất hư truyền.
Mộ Dung Phong mang theo nàng đặt chân ở phía trên chính sảnh, ẩn thân ở một chỗ mái nhà cong, sao đó còn không quên chế nhạo nàng một câu: “Gánh nặng”
Chế ta là gánh nặng còn mang nàng theo làm cái gì? "
Lãnh Băng Cơ nghĩ như vậy nhưng lại không dám nói. Lặng lẽ ngẩng đầu hướng về trong viện. nhìn xung quanh.
Hai người tới có chút muộn, phía dưới sớm đã giương cung bạt kiếm, đối chọi gay gắt. Có lẽ vì người tới quá nhiều mà đại sảnh đãi khách lại nhỏ nên tất cả đều tụ lại ở giữa đình viện.
Chỉ có vài vị đại nhân ngồi, người của bá tước phủ chỉ có lão phu nhân ngồi còn lại toàn bộ đều đứng.
“Người nào là Thị Minh Trạch?”
Mộ Dung Phong đè thấp thanh âm: “Người đeo đai lưng màu trắng là Thị Minh Trạch, Phía trước hắn chính là Hầu gia”.
Lãnh Băng Cơ tìm kiếm trong đám đông, người đàn ông ở giữa mặc một bộ cẩm y màu xám với đại lưng màu trắng quanh eo chắc hẳn là Thị Minh Trạch. Thoạt nhìn hắn ta có điểm tiều tụy, bất quá hai mắt tinh quang bắn ra bốn phía, vừa nhìn là thấy không ngái người lương thiện gì rồi.
Hầu gia ở phía trước hắn ta vẻ mặt buồn bã trách cứ Bá tước phủ: “Bá tước phủ các người vì che đậy cho hành vi phạm tội cho nữ nhi nhà mình mà thật sự không từ thủ đoạn. Đại nhi tử của ta chết thảm ở trong tay nàng, chúng ta thấy nàng đã muốn điên nên không so đo, không muốn nàng ta đền mạng, tự nhận là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Các người không biết ơn thì đành thôi thế nhưng còn muốn dùng cái cớ sứt sẹo như vậy, nói cái gì mà đại nhi tử của ta đối nàng có mưu đồ quấy rối, nàng chỉ là phòng bị chính đáng.
Quả thực buồn cười, các ngươi hỏi những người trong phủ ta đi, ai cũng biết con ta phẩm hạnh đoán chính, thủ quy hữu lễ? Hiện giờ hắn đã chết thảm, các ngươi còn muốn ngậm máu phun người, dùng cái cớ như vậy vu oan cho hắn, lương tâm không bất an sao?”
Nói một hơi dài, lão lệ chảy dài, thần tình căm phẫn, những vị quan viên được mời đến chủ trì công đạo nhất thời ai cũng không chịu hé răng, tất cả đều nhìn về phía Tú Vân.
Tú Vân đã rửa mặt chải đầu, thay một bộ y phục mới, nhưng ở trong Vân Phong thái quá lâu khiến nàng tiều tụy vô cùng, ngay cả tinh thần cũng rất mệt mỏi. Đối mặt với chỉ trích của cha chồng nàng cắn chặt môi dưới, mặt đầy ủy khuất lại không biết nói như thế nào.
Trời sanh tính tình quá mức nhát gan yếu đuối, mặc dù bị đẩy vào hoàn cảnh như thế này nhưng cũng chỉ biết ngồi khóc.
“Lời ta nói đều là sự thật, ngày ấy đại ca giống như đang say rượu, cảm xúc không bình thường, ta nói chuyện hắn cũng không nghe thấy.”
“Nói hươu nói vượn, con ta lại không ham mê rượu chè, làm sao có thể uống rược được chứ? Người lúc thì vu oan hắn quấy rối ngươi, lúc lại biện giải hắn không phải do người giết, trong lòng Tư Mã Chiều đều biết ngươi có phải đang giải vây cho bản thân hay không?
Hầu phủ ta không đồng ý. Nếu người lúc trước bị điên đều là giả bộ thì ta khẩn cầu chư vị đại nhân làm chủ, tử hình độc phụ này ngay tại chỗ, an ủi linh hồn nhi tử của ta!”.
Thẩm Lâm Phong tiến lên: “Nếu Hầu gia nguyện ý đem vụ án này giao cho quan phủ điều tra và giải quyết, như vậy đi Hầu gia, họ quan thỉnh cầu dựa theo trình tự phá án của nha phủ, theo như lời nói của bị cáo Tề thi, chúng ta cần kiểm nghiệm thi thể để xem xem người chết khi còn sống có uống rượu hay trúng độc hay không, sau đó lại một lần nữa xác định nguyên nhân cái chết”.
“Còn điều tra nguyên nhân gì nữa chứ? Độc phụ này dùng ấm trà giết chết nhi tử của ta. Nhi tử của ta đã chết niều ngày như vậy rồi các người còn không cho hắn yên nghỉ sao?”
“Điều tra rõ chân tướng, nghiêm trị hung phạm thì người chết mới có thể nhắm mắt. Thế tử cũng từng là người luyện võ, Tề thị tay trói gà không chặt, chỉ một cái ấm trà làm sao có thể nháy mắt đưa hắn vào chỗ chết, Bá tước phủ đưa ra kháng nghị, chúng ta phải điều tra rõ”.
“Quốc công phủ các ngươi là đang ở thế hiếp người sao? Ta biết các người có quan hệ thông gia, muốn che chở cho Tề thị nhưng mọi việc đều không thể trốn khỏi sự thật! Ngươi nên tránh loại quan hệ này.”
- -----------------