Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 41: Chương 41: Vương gia thật sự có phong phạm của kẻ phá của 




Thời gian chỉ qua một lúc, Lãnh Băng Cơ đã dẫn Nhi Nhi đến Tử Đằng tiểu trúc.

Lần trước không hiểu ra sao mà lại cãi nhau một trận long trời lở đất, bọn họ cũng đã mấy ngày không gặp rồi. Không biết hôm nay chồn đến chúc tết gà, lại có ý muốn gì nữa đây.

Lãnh Băng Cơ dừng bước chân ở trước của viện, liếc mắt nhìn Tri Thu đi ở phía trước, giống như vô tình nói thầm một tiếng: “Sớm đã nghe nói Vương gia có yêu thích với màu xanh nhạt, quả nhiên là vậy. Trước của viện này không trồng những kỳ hoa dị thảo, trêu hoa ghẹo nguyệt, lại cố tình trồng dây mây xanh biếc thế này. Lát nữa cũng phải đi cắt mấy bộ đồ màu xanh mặc mới được”

Nhi Nhi cảm thấy không hiểu ra sao, tiểu thư nhà mình từ bao giờ lại có ý tranh sủng rồi?

Tri Thu lại nghiêng mặt nhìn về phía giàn hoa Tử Đằng bên kia, ánh mắt hơi lóe, toát ra một thứ không bình thường.

Vào trong phòng, Mộ Dung Phong cũng không quanh co lòng vòng, lập tức đi thẳng vào vấn đề nói: “Nghe nói hôm nay phủ bá tước tặng cho ngươi một hộp Ngưng Hương đan?”.

Lãnh Băng Cơ gật đầu: “Việc nhỏ không quan trọng như này, thế mà Vương gia cũng biết à?”

“Nghe Băng Nguyệt nói Lãnh tướng trước giờ có bệnh đau đầu, mà nghe nói Ngưng Hương đan có công hiệu chữa trị bệnh”.

“Ý của Vương gia chẳng lẽ là muốn ta chắp tay nhường?”

Mộ Dung Phong gật đầu: “Làm nữ nhi, bản vương cho rằng một hộp Ngưng Hương đan nho nhỏ chắc người sẽ không keo kiệt chứ?”

“Cha già của ta càng già càng dẻo dai, hậu viện còn nuôi ba phòng cơ thiếp nữa kìa. Ông ta còn khỏe mạnh hơn Vương gia ngài, cần phải dùng Ngưng Hương đan à? Nếu muội muội muốn ăn thì chỉ cần trực tiếp nói thẳng, cần gì phải quanh co lòng vòng như vậy?”

Lãnh Băng Nguyệt bị vạch trần suy nghĩ, vội nói: “Tỷ tỷ hiểu lầm rồi, muội muội cũng chỉ nghe nói tỷ tỷ không hiếm lạ gì, vậy nên mới mạo muội xin cho phụ thân. Nếu ngài không bằng lòng từ bỏ thứ yêu thích thì thôi vậy.”

Lời này nói ra, so sánh với nhau thì Lãnh Băng Cơ ta quả thự, chính là bất hiếu, thứ đồ không thích cũng không nỡ cho cha già nhà mình.

Lãnh Băng Cơ hơi mỉm cười: “Không phải ta không bằng lòng từ bỏ thứ yêu thích, mà là Ngưng Hương đan này thật sự không phải thứ tốt gì, đó chính là độc dược. Mình không muốn lại đẩy cho người, sao ta có thể hại phụ thân được?”

Lãnh Bằng Nguyệt cười ha hả”: “Người dùng Ngưng Hương đan nhiều như thế, hơn nữa đây lại là lễ vật của phủ bá tước tặng cho Vương phủ, nếu tỷ tỷ không muốn cho thì cứ nói thẳng. Nói như thế này, không khỏi có hơi dọa dẫm đi?”.

“Ta là đại phu, về thành phần của đan dược đương nhiên ta rõ như lòng bàn tay, muốn có bao nhiêu ta đều có thể luyện chế ra được, hiếm lạ thứ này làm gì? Nếu không phải vì đó là tấm lòng của phủ bá tước, ta đã sớm vứt đi rồi. Tin hay không tùy ngươi”.

Lãnh Băng Nguyệt nhìn Mộ Dung Phong, nói: "Sớm biết tỷ tỷ cho dù có vứt đi cũng không bằng lòng cho cha mà. Vương gia, thôi bỏ đi”.

Mẹ, ai giỏi châm ngòi ly gián hơn so với bạch liên hoa Lãnh Bằng Nguyệt này chứ.

Mộ Dung Phong lạnh lùng nhìn Lãnh Băng Cơ: “Ngưng Hương đan này thịnh hành ở Trường An đã hai ba năm rồi cũng không có đại phu nào có thể hiểu rõ được cách điều chế. Vương phi của bản vương đúng là lợi hại, thế mà liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra là độc dược rồi”

Trong lời nói của hắn có ý châm chọc, một cậu hai nghĩa. “Đã nói hết lời rồi, nếu như người có lòng muốn chết thì ta cũng không ngăn nữa.” Mộ Dung Phong thản nhiên giơ một ngón tay lên: “Một ngàn lượng” "Gi?" “Một ngàn lượng mua Ngưng Hương đan của ngươi”

Lãnh Băng Cơ hơi híp mắt lại, nói: “Vương gia vì muội muội vui vẻ mà vung tiền như rác thật đúng là khiến người cảm động. Chỉ có điều một ngàn lượng ta cũng không hiểm lạ gì?

“Hai ngàn” Lãnh Băng Cơ xoay người bước đi, hai mắt tỏa sáng. “Ba ngàn” “Năm ngàn, một đồng cũng không thể thiếu”. “Lát nữa ta sẽ cho quản sự mang bạc đến.”

Cuộc mua bán này đúng là không thiệt, có tiền không kiếm chính là ngu. Tương lai đủ tiền mua sữa bột cho cục cưng rồi.

Hai người họ không nên khảo nghiệm y đức và lương tâm vốn đã ít đến đáng thương của nàng. Xin lỗi nhé, vì bạc, nàng tạm thời che giấu lương tâm vậy.

Dù sao thì cũng chỉ là một hộp Ngưng Hương đạn mà thôi, cũng chỉ giống như thuốc nhuộm, dầu thừa ở hiện đại, không dùng liều lượng nói độc tính vậy thì đều là đùa giỡn lưu manh, ăn không chết người.

Nháy mắt, Lãnh Băng Cơ mặt mày hớn hở: “Đồng ý”.

Nhi Nhi đi theo phía sau âm thầm sốt ruột, cảm thấy tiểu thư nhà mình thông minh cả đời lại nhất thời hổ đồ. Bạc của Vương gia vốn dĩ là của nàng mà, vào tay trái ra tay phải liền bị lừa gạt lấy mất một hộp Ngưng Hương đan giá trị liên thành, đúng là thiệt lớn.

Mộ Dung Phong ghét bỏ nhìn nàng, giọng điệu mỉa mai: “Đồ hám lợi.”

Lãnh Băng Cơ nghe được lời mỉa mai của hắn lại cười hì hì nói: “Cảm ơn Vương gia đã khen ngợi. Nếu muội muội ăn vào cảm thấy mùi vị rất tốt thì có thể tìm ta, cần gì có nấy, giảm giá cho ngươi hai phần”

“Vì làm ra cái này mà người bịa chuyện nói dối nó có độc, có mệt hay không hả? Nếu như nó quả thật có độc thì e là người ước gì tặng không cho bản vương ý chứ”

Lời này đúng là thật không phải giả, đúng là Lãnh Băng Cơ sớm có cái suy nghĩ như này trong đầu. Thế nhưng nàng cảm thấy lợi dụng y thuật hại người thật sự không phải ước nguyện ban đầu nàng học y. Nàng sớm biết miệng thằng cha này vẫn luôn độc như vậy, già mồm nửa ngày làm gì chứ?

Trong lòng nghĩ như vậy, Lãnh Băng Cơ vẫn nghiêm túc nói một câu: “Nói thật mất lòng, cứ cho là ta nói đùa, nhuwnhg vẫn phải khuyên nhủ muội muội một câu, Ngưng Hương đan này thật sự có độc, chỉ là liều lượng nhỏ, độc tính phát tác chậm mà thôi. Ăn ít mấy viên thì bình yên vô sự, nhưng không thể dùng nhiều”

“Lời này của tỷ tỷ là lo lắng quá rồi, đúng là Vương gia thương ta, năm ngàn lượng bạc này ta cũng không nỡ đầu”.

Vậy thì chính nàng thật đúng là lo lắng thừa rồi.

“Vậy lát nữa ta để Vương ma ma mang được đến chỗ này của muội muội, hy vọng Vương gia cũng có thể giữ đúng lời hứa

Mộ Dung Phong đã cúi đầu xuống, nhìn cũng không thèm nhìn nàng, nói: “Năm ngàn lượng bạc mà thôi.”

Lãnh Bằng Cơ giơ ngón tay cái lên: “Năm ngàn lượng cũng đủ để bao hết cả tòa Tú Xuân lâu vui chơi mơ màng cả tháng rồi. Giá trị con người của một mình muội muội có thể ép được tất cả hoa khôi nổi danh của Túy Xuân lâu, Vương gia thật đúng là có phong phạm của tên phá của”

Thả một mồi lửa xong, lòng bàn chân Lãnh Băng Cơ giống như bôi dầu lập tức chuồn đi. Nàng nhấc làn váy nhảy nhảy như con thỏ.

Lãnh Bằng Nguyệt tức hổn hển dậm chân: “Tỷ tỷ nói lời gì vậy chứ?”

Mộ Dung Phong đứng dậy, trong lòng lại bắt đầu bực bội. Hôm nay rõ ràng hắn đã thắng một bậc nhưng sao nhìn dáng vẻ đắc ý hài lòng thỏa dạ của nữ nhân này trước khi rời đi hắn lại cảm thấy mình bỏ ra năm ngàn lượng bạc như mua về một đống phân, thua thiệt lớn vậy?

Mộ Dung Phong quay mặt nhìn Lãnh Băng Nguyệt, ánh mắt rất phức tạp, trong lòng lại càng rối rắm hơn: “Nghe nói Ngưng Hương đan này chính là thầy bà trên giang hồ luyện chế, nhỡ đâu lại thật sự giống như lời nàng ta nói, chính là phương thuốc uống rượu độc giải khát. Nếu không phải vì chữa bệnh thì không cần dùng lung tung”.

Ném xuống những lời này xong, hắn liền nhấc chân dài trực tiếp rời đi.

Lãnh Băng Nguyệt tuy có hơi mất mát nhưng lại cực kỳ đắc ý. Mộ Dung Phong bỏ ra ngàn vàng để khiến nàng ta cười, chứng minh trong cảm nhận của hắn thì địa vị của nàng ta vẫn tương đối quan trọng.

Nghĩ như thế, nàng ta lại thấy được an ủi, nào còn nghe vào lời khuyên của Mộ Dung Phong nữa. Đợi khi Vương ma ma đưa Ngưng Hương đan đến, nàng ta lập tức không thể chờ được dùng luôn, mong chờ bản thân ngày càng xinh đẹp hơn. Chỉ cần tim của Mộ Dung Phong ở trên người nàng ta thì cho dù thật sự có độc cũng đáng giá.

Mộ Dung Phong cũng không nuốt lời, rất nhanh hắn đã lệnh cho quản sự trong phủ đưa ngân phiếu năm ngàn lượng đến.

Đây là khoản tiền đầu tiên Lãnh Băng Cơ kiểm được ở cổ đại. Tục ngữ nói tài đại khí thô, chỉ cần có ngân lượng thì có chỗ dựa, sau này sống yên phận với đứa bé cũng không thành vấn đề.

Thời gian Mộ Dung Phong ở lại trong phủ không dài, hắn thường xuyên chạy đến quân doanh. Những Vương gia nhàn tản khác đều dắt chó đưa chim đi dạo, uống rượu nghe hát dạo kỹ viện. Cũng chỉ có hắn bận rộn đến mức không có thời gian hưởng tuần trăng mật. Hoặc cũng có thể là hắn chỉ đơn thuần không muốn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp chim sa cá lặn của nàng. Lại được thanh tịnh hai ngày.

Cửa lớn chủ viện bị người khác đẩy ra, Tri Thu mặc một bộ màu xanh nhạt, mang theo cái giỏ vênh váo hống hách đi vào. Nhìn thấy Nhi Nhi đang ở trong viện bóc đậu phộng, lỗ mũi nàng ta hếch lên trời nói: “Tiểu thư nhà các ngươi đâu?”.

Nhi Nhi không ưa cái bản mặt tiểu nhân đắc chí của Tri Thu, nàng ấy cố ý tăng thêm giọng điệu nói: “Vương phi nương nương của chúng ta đang nghỉ ngơi”

Tri Thu giễu cợt cười nhẹ một tiếng không thể nghe thấy, nói: “Trong cung ban thưởng cho quả vải, đều là từ phía nam vận chuyển ra, còn rất tươi, Vương gia đều đưa hết cho tiểu thư nhà ta. Tiểu thư nhà ta cảm thấy nhiều quá, tự mình cũng ăn không hết, vứt đi thì tiếc nên để ta mang đến cho đại tiểu thư nếm thử, cũng trả ân tình Ngưng Hương đan lần trước”.

Nhi Nhi ném “bộp” đậu phộng trong tay nàng ấy vào trong rổ: “Cảm ơn ý tốt của trắc phi nương nương. Hôm nay Vương phi nương nương nhà ta thu được một đống quà đáp lễ, đừng nói vài món trái cây, ngay đến nhân sâm tổ yến tốt nhất kia cũng không thiếu. Người vẫn nên mang về đi”.

Trị Thu treo cái giỏ ở trên cánh tay, lấy một trải vải từ bên trong ra, quơ quơ trước mặt Nhi Nhi: “Đây chính là đồ cho phi tần, cống phẩm để tiến công, ủ đá một ngày đưa vào kinh. Dù là ở trong tướng phủ, muốn ăn một quả cũng khó. Huống chi đại tiểu thư từ nhỏ đã lớn lên ở nông thôn, e là cũng chưa được nhìn thấy

Nhi Nhi bị tức đến mũi phập phồng, thở phì phì nói: “Chúng ta chưa từng nhìn thấy, vậy nên cũng không hiếm lạ”

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.