Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 74: Chương 74: Vương gia thôi thì nhận nha đầu này đi




Ôi chao, đúng thật là lợi hại. Tri Thu này thể mà đã có chuẩn bị, biết tương kế tựu kế, thành công giả vờ làm người bị hại rồi. Ở thời cổ đại tiết hình người con gái lớn như trời, bây giờ bị một người đàn ông nhìn sạch trơn, thì tất nhiên gã đàn ông ấy phải chịu trách nhiệm, phải chứ?

Nàng xoay người, vẻ mặt hả hê nhìn Mộ Dung Phong, thành công nhìn thấy sắc mặt hắn đen kịt lại như mới ăn phải phân vậy. Cố gắng ghìm nụ cười lại, tránh để bản thân trong quá đắc ý vênh váo, rồi bị người này giận cá chém thớt, vui quá hóa buồn thì chết dở.

Triệu ma ma đứng bên cạnh, sau nỗi khiếp sợ thì rất nhanh chóng tỉnh táo lại, thản nhiên tiếp lời:

“Tri Thu người không bằng không chứng, cớ sao lại ở đây ngậm máu phun người hả? Ta phụng mệnh tiểu thư mang cháo đến đây lại bị người oan uổng như thế. Ta với người không thù, không oán, bỏ thuốc cho người mà làm gì?”

“Ngươi cho là người thu dọn toàn bộ chén bát thì ta sẽ không có chứng cứ sao? Thật may rằng ta thấy cháo gà quá ngây nên có một nửa bỏ không ăn, đổ vào trong chung trà này đây. Vương phi nương nương ban nãy đã kiểm tra qua, bên trong quả thực có bỏ thuốc”.

Triệu ma ma luống cuống đảo mắt láo liên, nhanh chóng bình tĩnh lại:

“Trời đất chứng giám cho, lão nô biết, hai ngày nay tiểu thư đối xử tốt với lão nô khiến người gai mắt, nhưng có thể thì người cũng không thể chỉ bằng đó thứ mà khua môi trắng trợn đổ vấy cho ta! Ai mà biết liệu có phải chính người động tay động chân, sau đó đổ cho ta hay không.”

Tri Thu cười khẩy:

“Nếu như chỉ có mình ta trúng độc thì có thể là vu oan cho người. Nhưng ban nãy Vu Phó tướng đã uống thuốc Vương phi nương nương cho, đã tỉnh lại rồi đây. Có ngài ấy làm chứng, chính là sau khi ăn bát cháo gà thì đã cảm thấy khó chịu ngay, sau đó thì ngủ mê man. Cháo gà là chính tay người cầm đưa cho Vụ Phó tướng, ta có cơ hội làm gì sao?”

Triệu ma ma thế là cuống lên ngay, tính đi tính lại thế mà vẫn có sơ suất. Bà ta không nghĩ tới rằng Trị Thu thế mà lại giữ lại chút phòng ngừa cho mình. Đã biết rõ nha đầu này lắm mưu nhiều kể từ lâu nhưng ai mà ngờ được lại lợi hại như vậy.

Bà ta cắn răng cũng nhất quyết không nhận:

“Trời đất chứng giám, là người phụ trách chăm lo cho phó tướng, cơ hội hạ thủ còn nhiều hơn ta. Ai mà biết có phải là người sớm đã chất chứa tâm niệm độc ác, cho nên nhờ cơ hội này, vừa có thể leo lên người Vương gia, mà mặt khác còn có thể đổ trách. nhiệm cho ta hay không kia chứ?

Lãnh Băng Nguyệt họ nhẹ:

“Tri Thu, chuyện này ắt đã có hiểu lầm gì rồi? Ngươi và Triệu ma ma đều là người của ta, bà ấy làm thế với người thì có ích lợi gì đây? Đây chẳng phải là rửng mỡ chọc Vương gia tức giận hay sao?”

Sau đấy, nàng ta lại xoay mặt nhìn về phía Lãnh Băng Cơ:

"Tỷ tỷ, có phải tỷ nhìn nhầm hay không?”

Ngươi muốn làm người hòa giải thì tự mình làm đi, tự dưng nghi ngờ y thu6a5t của ta là sao đây? Lãnh Băng Cơ cười khẩy đầy lạnh lùng:

“Tri Thu nói cháo gà này rất sạch sẽ, hay là muội muội nếm thử chút đi, xem xem ta có nói sai hay không?”

Lãnh Băng Nguyệt tức khắc bị chặn họng, nói ngượng ngùng:

“Nếu bên trong thật sự có thuốc, thì phản ứng của Vụ Phó tướng với Tri Thu đầu có giống nhau đâuVì sao một người nóng ran cả người còn một người vẫn mê man nằm đấy? Thế nên muội mới nghi hoặc thôi.”

Ánh mắt Lãnh Băng Cơ lóe lên, liếc mắt nhìn Tri Thu với vẻ sâu xa:

“Vậy thì theo như lời muội muội nói, thì rốt cuộc nên có phản ứng như thế nào? Chẳng lẽ, trong hai người này có một người giả vờ hay sao?"

Lãnh Bằng Nguyệt tủi thân nhìn Mộ Dung Phong, hàng lông mày lá liễu khẽ chau: “Muội chẳng qua chỉ khiêm tốn muốn học hỏi, cớ sao trong lời của tỷ lại cứ như đang châm chọc muội muội đây?” Lãnh Băng Cơ khoát khoát tay:

“Ngươi tốt nhất nên xử lý cho xong mớ rắc rối trước mắt này đi đã rồi hẵng đến kiếm chuyện với ta. Nếu ngươi không tin tưởng | ta cũng được thôi, cứ đi tìm thêm vài đại phu, còn không thì kêu hết tất cả ngự y trong cung đến, tất cả đều có hiểu biết cùng nhau

đến xem, để họ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng mà người mong muốn.”

“Muội muội chỉ cảm thấy Triệu ma ma không thể nào bỏ thuốc hãm hại thôi”. “Vậy thì tức là Vu Phó tướng và Tri Thu đang nói dối”. Cũng có khi có ai đó thừa dịp Triệu ma ma không để ý, lén lút hạ thủ”.

“Đó là chuyện của ngươi. Chuyện hôm nay chính là phải tra cho ra chân tướng của việc này, cho Vương gia một câu trả lời. Nếu không, Vương gia mới là người oan uổng nhất đấy”.

Nước mắt Lãnh Băng Nguyệt rơi lã chã, kèm chút nữa là khóc òa” lên thôi:

“Dù cho là trách nhiệm của ai trong hai người này, thì mọi chuyện cũng tại thiếp đây quản người không đủ nghiêm khắc nên chuyện hôm nay mới xảy ra. Xin Vương gia tha tội”

Câu đầu tiên đã muốn phủ sạch sẽ sóng gió lần này, không giải quyết bất cứ chuyện gì.

“Vương phi, nàng thấy sao?”

Mộ Dung Phong mím môi, nhìn Lãnh Băng Cơ đang cười trên sự đau khổ của người khác, bất thình lình cất lời hỏi.

Lãnh Băng Cơ cười “hì” một tiếng:

“Đây là chuyện riêng của muội muội ta, ta không xen vào làm gì. Kết thúc ra sao, thì chàng và Vu Phó tướng thương lượng với nhau đi”

“Nhưng nàng là Vương phi, quản lý chuyện hậu trạch Vương phủ cũng là trách nhiệm của nàng.”

Mộ Dung Phong cây ngay không sợ chết đứng.

Ánh mắt Lãnh Băng Cơ lóe lên, khóe môi bỗng dưng nhếch lên một nụ cười trông đến là gian tra: "Ý của Vương gia tức là, việc xử lý chuyện hôm nay thế nào, ta cũng có thể nhúng vào một tay định đoạt nó, phải vậy chứ?”

Trong lòng Mộ Dung Phong nhất thời dấy lên một dự cảm xấu, song, lời đã ra khỏi miệng thì không thể thu lại nữa, nước đổ khó hốt. Hắn gật đầu khẳng định:

“Định”.

“Ta cảm thấy là..”

Lãnh Băng Cơ kéo dài giọng:

“Rất đơn giản, ai bỏ thuốc thì chắc chắn trong lòng muội muội đã quá rõ ràng, trở về hỏi han một chút là ra chân tướng ngay. Nhưng mà Tri Thu thì dù sao cũng coi như người bị hại, danh gái nhà lành cũng thế mà đã mất, truyền ra bên ngoài cũng không mấy dễ nghe. Chi bằng đã sai thì sai nốt đi, Vương gia, cho nàng ta vào cửa vậy?”.

“Không được!”

Lãnh Băng Nguyệt như chém định chặt sắt, Mộ Dung Phong thì khí thể hung hãn.

Vẻ mặt Tri Thu thì lại cực kỳ khó tin nhìn Lãnh Băng Cơ. Nàng ta nghĩ mười ngàn ngày đêm cũng chẳng thể ngờ được rằng | Lãnh Băng Cơ thế mà lại ra mặt thay cho nàng ta, chủ trương để Mộ Dung Phong thu nàng ta vào phủ.

“Tại sao?”

Nàng ta nghiêng đầu, thấy kỳ quái mà hỏi.

“Tri Thu chỉ là một nô tỳ, làm sao mà với đến được Vương gia chứ? Hơn nữa, nếu như Vương gia thu nàng vào cửa, thì đám nha. đầu có dã tâm trong phủ thấy thế cũng sẽ bắt chước, chạy tới chỗ Vương gia tự đánh mất tiết hạnh, buộc Vương gia chịu trách nhiệm thì làm sao đây?”

Mộ Dung Phong lanh mặt, không nói gì, chỉ trợn mắt hung ác nhìn nàng một cái.

Lãnh Băng Cơ làm như chẳng nhìn thấy gì cả, thờ ơ nói:

“Ta chẳng suy nghĩ nhiều như thế đâu, chỉ nghĩ là trong Vuong phủ cũng chẳng thiếu bát cơm này, mà ta đây nếu như không thay Tri Thu làm chủ thì thanh danh cả đời nàng đều bị hủy hoại mất. Đừng trách ta xen vào việc của người khác. Ban nãy muội muội còn nói là xem Trị Thu như muội muội của mình đấy ư, tình tỷ muội chia ngọt sẻ bùi đầu rồi, nói có thể nói mà không làm chứ”.

Một câu thôi đã nhạo báng đến mức Lãnh Băng Nguyệt tái xanh cả mặt.

Tri Thu lập tức dập đầu với Lãnh Băng Cơ:

“Đa tạ Vương phi nương nương. Đa tạ Vương phi nương nương”

Gương mặt Mộ Dung Phong tối tăm đến mức có thể vắt ra nước đen:

“Nếu như, bổn Vương không đồng ý?”

“Chiểm tiện nghi con nhà người ta rồi mà lại phủi tay bỏ đi, chối bỏ không phụ trách như thế có hơi khó nói đấy”

Lãnh Băng Cơ theo lý mà nói, rất thuận miệng.

Mộ Dung Phong cười khẩy, trong con ngươi lóe lên chút âm u:

“Vương phi nương nương của bổn Vương thế mà lại hiển huệ đức độ như thế. Thật đúng là khiển bổn Vương phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa”.

“Ta thân là Vương phi nương nương của Phong Vương phủ. Trách nhiệm quan trọng nhất của ta chính là vì Vương phủ thêm con thêm cháu, phúc đức đủ đầy. Cho nên, sau này nhất định sẽ càng có nhiều thêm những hồng quân phấn hoa da trắng, phục vụ Vương gia sướng đến tận trời. Một năm ôm hai, hai năm sinh ba, quăng lưới khắp nơi, điều quan trọng là phải bắt được cá, vì hoàng gia mà sinh thêm nhiều con cháu, lại từ đấy có thêm nhiều hoàng tôn”

Nhắc đến cũng lạ, hoàng đế của Trường An Vương triều có tổng cộng năm vị hoàng tử, người nào người nấy phong độ tuấn tú, chỉ trừ mỗi Mộ Dung Phong ra thì ai nấy đều cưới vợ hết cả, thậm chí còn thê thiếp thành đoàn, nhưng về con cháu lại chẳng nhiều. lắm. Trong phủ các vị hoàng tử, công chúa thì có mấy người, nhưng hoàng tôn hoàn toàn không có chút bóng dáng.

Thái hậu và hoàng đế đang sợ xanh cả mắt mèo đây.

Ta đây chẳng phải nên gọi là biết hy sinh vì người khác không nhỉ? Mộ Dung Phong có chăng sẽ bị cảm động, mau chóng tỉnh ngộ ra rằng trước đây hắn quả thực đã hàm oan ta?

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.