Thế nhưng mây mù trong tưởng tượng của Mộ Dung Phong không hề xuất hiện, trái lại, Lãnh Băng Cơ đang tươi cười một cách sáng lạn.
Ngay lúc Cẩm Ngu bất chấp lao đến, Lãnh Băng Cơ đã bắt đầu hành động, nàng bước một bước dài lên phía trước, “tốt bụng” đỡ lấy Cẩm Ngu đang chuẩn bị té ngã.
“Quận chúa cẩn thận!”
Mũi chân móc một cái, đã trúng sọt tre Mộ Dung Phong đang đặt trên đất, đạp đổ.
Nàng bật hét lên một tiếng, rồi vội vã nép qua bên cạnh, thể là đụng để tiếp cái sọt còn lại. Động vật sống từ trong sọt bị đổ bò ra đầy đất, một rổ ếch xanh và cóc, một rổ rắn Thái Hoa.
Ếch xanh bị kinh động, lập tức nhảy tán loạn khắp nơi.
Mộ Dung Phong không bất ngờ lắm, tuy dị ứng với mấy thứ đồ chơi này, nhưng vẫn giữ nguyên được vẻ mặt lãnh đạm, hắn gỡ tay Cẩm Ngu ra, lùi về phía sau vài bước.
Đại Mạt thì khác, ở trong cùng trước giờ luôn luôn sạch sẽ, nàng ta rất ít gặp phải những thứ như thế này, nên vô cùng hoảng sợ, nhảy dựng lên thét lớn: “A!”
Cẩm Ngu không thể nhìn thấy, nghiêng tại lắng nghe: “Chuyện gì vậy?”
Lãnh Băng Cơ run rẩy kêu lên: “Rắn, cóc nữa, sắp bò tới chân quận chúa kìa!”
Cẩm Ngu vừa nghe xong đã hồn xiêu phách lạc, tay chân luống cuống nhào vào lòng Mộ Dung Phong. Mộ Dung Phong tất nhiên không dám đỡ nàng ta nữa, lật đật trốn về phía sau.
Lãnh Băng Cơ đưa tay về phía nàng ta, muốn nàng ta bám vào tay mình.
“Quận chúa cẩn thận, để ta dìu quận chúa”
Cẩm Ngu ghét bỏ gạt tay nàng ra, hộp đậu hũ thái trong tay Lãnh Bằng Cơ cũng bị nàng ta gạt đổ, nào ngờ Lãnh Băng Cơ đã đề phòng từ trước, nhanh chóng tránh sang một bên, hộp đậu hũ cũng không hề bị lãng phí, đều đổ hết lên ngực Cẩm Ngu, nước ngâm đậu bắn tung tóe lên mặt nàng ta.
Nàng ta kinh hãi gào lên: “Đây là thứ gì?”
Vừa lùi về sau một bước, chân nàng ta lại đạp phải thứ gì mềm mềm nhiều thịt, nàng ta càng thêm sợ hãi, cả người nhảy dựng lên, lảo đảo lui về phía sau, ngã ngồi trên mặt đất.
Cú ngã rất mạnh, hơn nữa tay vừa chạm được mặt đất lại đụng phải lớp da cóc vừa mềm vừa lạnh, nàng ta rùng mình, sợ tới mức run cầm cập, khóc ầm lên.
Không có lệnh của phu nhân, Mộ Dung Phong không dám bước đến giúp, đám người trong Triều Thiên Khuyết bu đến xem trò vui, ráng sức nén cười, chỉ dám lộ ra vẻ hí hửng trên mặt, không dám cười thành tiếng.
Vẫn là Vương phi nương nương nhà ta uy vũ, chịu đựng cả một ngày bực bội, lúc này rốt cuộc cũng được sảng khoái một trận.
Đại Mạt không dám lề mề, cố nén lại ghê tởm cùng sợ hãi, tiến lên đỡ Cẩm Ngu đứng dậy.
Lãnh Băng Cơ còn cố tình đứng bên cạnh nhiệt tình nhắc nhở: “Cẩn thận một chút, đừng lùi về nữa, con ếch bị quận chúa đạp nát đã lòi ruột ra rồi, ây ya, máu còn dính đầy đấy, nhìn muốn ói, còn rắn nữa, đó là rắn cạp nong đó, lỡ như bị cắn, trên mặt sẽ nổi đầy mụn mủ, khó coi lắm đó."
Hai người Cẩm Ngu và Đại Mạt gần như bị dọa tới mức tè ra quần, trốn ra phía sau, trên người bọn họ dính đầy đậu hũ thúi. Gấp đến mức Cẩm Ngu phải kêu cha gọi mẹ.
Một người phụ nữ gầy gò, da khô như vỏ cây tay nâng một bình nước từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy như thế, cuống quýt chạy lại đỡ Cẩm Ngu đứng dậy.
Nghe thấy giọng của bà ta, Cẩm Ngu lập tức lấy lại tinh thần, không hoảng hốt lo sợ như thế nữa.
“Quận chúa, không sao, không sao đâu, có lão nô ở đây”.
Điêu ma ma nói nhỏ vào tại Lãnh Băng Cơ: “Người này là nhũ nương của quận chúa Cẩm Ngu, nghe những người khác đều gọi bà ta là Linh bà”
Lãnh Băng Cơ thờ ơ liếc nhìn bà ta, dáng người khô gầy, mặc một chiếc áo choàng rộng thùng thình màu xám, làm cho dáng người gầy như gậy trúc càng nổi bật hơn, tròng trắng trong mắt bà ta nhiều hơn tròng đen, lúc nhìn vào người khác, thẳng tăm tắp, ảm đạm vô thần, khiến người ta khó chịu, trên người nổi một tầng da gà.
Nàng dời ánh mắt đi.
Linh bà đỡ Cẩm Ngu đến chỗ an toàn, mặt nàng ta đầy nước mắt nước mũi, Đại Mạt cũng bị dọa tới mức trắng bệch, nói chuyện không còn lưu loát.
Cẩm Ngu ho khan hai tiếng, mặt hướng về phía Lãnh Băng Cơ, tràn đầy tủi hờn.
“Nếu như Vương phi nương nương không muốn Cẩm Ngu ở lại Vương phủ, ta đi là được rồi, tại sao lại chọc ghẹo ta như vậy? Một người mù như ta vốn đã quá đáng thương rồi, trái tim tẩu sao lại nhẫn tâm vậy?
Lời nói vô cùng có khí phách. Làm như nếu mình không thích, nàng ta thật sự sẽ đi vậy.
Lãnh Băng Cơ chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: “Sao quận chúa lại có suy nghĩ như vậy chứ? Quận chúa nghĩ rằng, ta thích những trò đùa ghê tởm này sao? Chỉ nhìn thôi đã kinh tởm không nuốt nổi cơm rồi. Nếu không phải vì muốn chữa trị mắt của quận chúa, cớ gì phải cố chịu mua những thứ này về? Ai biết lòng tốt lại biến thành lòng lang dạ sói, quận chúa vậy mà lại nghĩ ta độc ác như vậy, gây chia rẽ quan hệ của ta với Vương gia.
Lúc này Cẩm Ngu còn đang sợ hãi đến mức cả người run rẩy, chân tay yếu đuối vô lực: “Nói hươu nói vượn, những thứ này làm sao có thể chữa mắt cho ta được?”.
Lãnh Băng Cơ khẽ cau mày: “Quận chúa thực sự muốn tranh luận với ta về y thuật sao? Độc tố trong người con cóc này có thể giảm sưng và tiêu bớt u nhọt, nọc rắn có thể trị tắc nghẽn động mạch và tĩnh mạch võng mạc, chính là thuốc tốt nhất chữa mắt cho quận chúa”
“Ta và Vương gia bôn ba vất vả bao nhiêu ngày, mới thu thập được hai thứ dược liệu này. Vậy mà quận chúa động tay động chân, đã làm tâm huyết mấy ngày của chúng ta bị hủy hoại trong chớp mắt. Quận chúa đã không cám ơn thì thôi, lại còn chụp mũ ta, chửi bới ta rắp tâm hãm hại, trêu cợt quận chúa”
Dặn dò một hồi, không bằng đừng nói thì tốt hơn, Cẩm Ngu sắp sụp đổ đến nơi.
Rõ ràng biết Lãnh Băng Cơ cố ý làm vậy, nhưng nàng ta vẫn phải nói chuyện đàng hoàng không dám bắt bẻ.
“Chẳng lẽ không thể đổi một loại thuốc khác hay sao?”.
“Một phụ nữ có thai như ta, ngày nào cũng phải tiếp xúc với những thứ này, nghĩ đến thôi cũng đã sợ phát hoảng. Hơn nữa ngày mai còn phải cho người đi tìm thêm mấy thứ như rết, bò cạp, nhện độc. Nhưng mà quận chúa yên tâm, dù có lỡ bị cắn ta cũng đã có thuốc giải độc, lúc đó ta nhất định không tính toán, càng không dầu đổ bìm leo lấy nó để uy hiếp quận chúa. Quận chúa tự mình bảo trọng, ta mệt rồi, ta về nghỉ ngơi trước”
- -----------------